Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1037 -




Không muốn phí lời với một đứa trẻ nữa, trực tiếp nhìn Hoàng Hải Quân nói: "Hoàng Hải Quân, cậu cũng biết bên ngoài bây giờ là tình huống gì, đầu năm nay người sống còn thiếu lương thực để ăn mà còn có người nuôi cả chó sói, tôi biết chó sói ăn thịt, các người nếu đã muốn bảo vệ con chó sói này, vậy thì tới các cơ quan liên quan nói cho rõ ràng đi."
"Đô Đô nhà tôi ăn thịt thì đã làm sao? Tự mình săn thú tự mình ăn, không được sao?"
Cơ quan Ủy ban cách mạng này Sở Sở biết, nghe thấy uy hiếp của Chu Tĩnh Nhã sắc mặt cậu cũng trầm xuống.
Cậu không thích người nhà của anh rể.
Người nhà này có người muốn cướp chó sói của nhà cậu, có người muốn khiến chó sói nhà cậu phải chết, thật là xấu xa.
"Trả lại cho các người, ai hiếm lạ đồ chơi của nhà các người chứ." Sở Sở không muốn dây dưa với người nhà họ Vệ, bắt lấy đồ chơi nhồi bông bên người sói con liền ném về phía Thần Thần.
Vừa nãy cậu nghe thấy đứa trẻ này nói đồ chơi đó là của cậu ta.
Sở Sở ném nhanh nhưng sói con bắt lại càng nhanh hơn, đồ chơi nhồi bông vừa mới bay lên không trung không chỉ bị chặn lại mà còn bị móng vuốt sói móc ra một đường sợi chỉ thật dài, sợi chỉ rất dài, thiếu chút nữa thì khiến cho đồ chơi nhồi bông bị mổ bụng.
"Bà nội, con muốn con chó nhỏ kia, con muốn con chó nhỏ kia, bà mau bắt cho con." lúc này trong mắt Thần Thần sớm đã không còn món đồ chơi nhồi bông kia nữa, đầy đầu đều là sói con.
Bởi vì sói con nằm trong lòng Sở Sở quá ngoan.
Đối mặt với Thần Thần làm ầm ĩ, sắc mặt Chu Tĩnh Nhã khó coi, sắc mặt Sở Sở càng không dễ nhìn.
"Đô Đô là người nhà chúng tôi, sao cậu không biết xấu hổ mà muốn người của nhà người khác, nếu như tôi vừa ý cậu, có phải cũng có thể đòi cậu từ người nhà cậu về để chơi đùa hay không." Sở Sở tức giận đến mức muốn đánh Thần Thần đang lăn lộn khóc lóc om sòm luôn rồi.
Đứa nhóc như vậy ở đồn Kháo Sơn bọn họ sớm đã bị đánh rồi.
Đứa trẻ hư phải ăn đánh nhiều vào, ăn đánh nhiều vào mới biết điều.
Hoàng Hải Quân thấy Thần Thần làm loạn cũng nhức đầu, anh ấy biết nhà họ Vệ thương yêu đứa cháu này, không thể không ra mặt lần nữa: "Đồng chí Chu, Đô Đô còn nhỏ, lại là động vật không hiểu chuyện, dì đại nhân đừng chấp tiểu nhân, khoan dung một chút."
Thật ra anh ấy muốn nói Chu Tĩnh Nhã rất không độ lượng.
Tuy Đô Đô ở nhà họ Vệ làm loạn hơi quá một chút nhưng cũng không xảy ra chuyện gì không thể giải quyết, cộng thêm bọn họ bên này cũng đã nhận sai xin lỗi rồi, sao cứ nắm mãi chuyện Đô Đô là chó sói không buông tha vậy.
Đô Đô là chó sói thì sao chứ, sói con bình thường ngoan ngoãn bao nhiêu anh ấy đều biết hết, vừa vào nhà họ Vệ liền làm loạn nhất định là có vấn đề.
Vấn đề này có thể còn liên quan đến Vệ Lăng.
Anh chỉ nghĩ đây là chuyện nhà của Vệ Lăng không tiện can dự vào, không có nghĩa là anh ấy thật sự không nhìn ra vấn đề.
"Trong thành phố không thể nuôi chó sói, con này chó sói phải xử lý, lực công kích của nó vô cùng mạnh, người bình thường không phải là đối thủ của nó, con chó sói này hôm nay có thể xông vào nhà tôi làm tôi bị thương, nếu như xông vào nhà người khác làm bị thương những người khác, tổn thương trẻ em thì thế nào, tôi nhớ chó sói không chỉ ăn thịt, mà còn ăn thịt người."
Chu Tĩnh Nhã không định bỏ qua cho sói con.
Cả đời này bà ta sống thuận buồm xuôi gió, duy chỉ có một việc bất mãn trong lòng, cái bất mãn này cũng đã giấu ở trong lòng nhiều năm, bởi vì sói con động vào đồ chơi nhồi bông bà ta liền không định bỏ qua cho sói con.
"Đô Đô nhà tôi không ăn thịt người, nó còn đang bú sữa mẹ mà, nhà chúng tôi cũng không ở trong thành phố, đồn Kháo Sơn nhà chúng tôi đủ lớn, đủ cho Đô Đô chạy, trong đồn nhiều trẻ con như vậy cũng chơi cùng Đô Đô, chưa có ai bị Đô Đô làm bị thương cả."
Sở Sở vừa nghe Chu Tĩnh Nhã nói Đô Đô sẽ ăn thịt người mà tức sắp chết.
"Chó sói còn nhỏ, bây giờ các người quản được nó cũng không có nghĩa trưởng thành rồi vẫn quản được nó, nhìn nhà tôi bây giờ đi, đây là dạy dỗ mà các người nói? Chó sói nhà các người là do tôi mời tới sao?" Lời của Chu Tĩnh Nhã chặn luôn miệng của Hoàng Hải Quân với Sở Sở.
Đúng là sói con tự mình xông vào nhà họ Vệ.
Lời của Chu Tĩnh Nhã quả thật cũng có đạo lý nhất định, nếu như lần sau lại không quản được sói con xông vào nhà người khác, làm trẻ nhỏ bị thương thì phải làm sao đây?
"Ngài yên tâm, sau khi trở về chúng tôi sẽ thả Đô Đô về lại núi rừng, bây giờ chúng tôi đưa đi cũng sẽ dùng dây xích lại, sẽ không cho nó thêm cơ hội gây chuyện, đồng chí Chu, tất cả tổn thất Đô Đô gây ra cho dì tôi cũng sẽ bồi thường, dì đừng so đo với Đô Đô nữa, nó còn nhỏ, cũng là một sinh mạng, nó cũng có quyền được sống, xin cho nó cơ hội để sửa sai làm lại."
Tần Thanh Man đã tới được một lúc, cũng nghe rõ ý của Chu Tĩnh Nhã.
Giao sói con ra, chuyện này tuyệt đối không thể nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận