Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 351 -




Tần Thanh Man nghe Chu Bang Quốc nói xong liền nhìn những ánh mắt nóng bỏng của của mọi người, cuối cùng lắc đầu nói: “Tôi nói lại lần nữa, ngoại trừ những cơ quan chấp pháp thì bất kể là tổ chức hay người nào cũng không có quyền thẩm tra và chấp pháp. Chúng ta không thể làm ra chuyện trái pháp luật.”
Chu Bang Quốc thật sự có vài phần kính trọng Tần Thanh Man.
Đây là đồng chí có suy nghĩ sáng suốt nhất ông ấy từng gặp.
Mà đây cũng là một lần thăm dò của ông ấy. Ngô Viễn Minh rơi đài, nông trường thiếu quản lý, chắc chắn cần một người có tầm nhìn làm quản lý nông trường. Tần Thanh Man tuy tuổi vẫn còn trẻ, tư lịch chưa đủ nhưng ông vẫn vô cùng xem trọng Tần Thanh Man.
Chu Bang Quốc rất hy vọng Tần Thanh Man có thể tới nông trường Hồng Kỳ làm việc.
Chỉ với tư duy cùng năng lực của cô gái này, nhiều nhất là từ tám đến mười năm, cô sẽ có thể trở thành quản lý nông trường của mảnh đất phì nhiêu màu mỡ này. Chắc chắn cô có thể cải tạo nông trường Hồng Kỳ này thành nông trường giàu có nhất Đông Bắc.
“Đồng… đồng chí Tần, cô nói xem khi đồng chí công an đến, trừ việc tra chuyện giả mạo công an với án mạng thì có quản lý những việc khác không?” Người hỏi câu này chính là một vị thanh niên trí thức trong đám người.
Vị thanh niên trí thức sau khi hỏi xong liền nhìn về phía Tần Thanh Man với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.
Tần Thanh Man không biết phải trả lời đối phương như thế nào.
Cơ quan công an có quyền chấp pháp nhưng chỉ quyền chấp pháp xử lý những án kiện, nếu chỉ là đối xử không công bằng vì vấn đề lai lịch bối cảnh thì dù có là cơ quan công an cũng không có quyền can dự.
Tần Thanh Mạn trầm mặc, hiện trường cũng lập tức hoàn toàn an tĩnh.
Ánh sáng trong mắt những mọi người biến mất.
Tần Thanh Man sống ở đời sau chưa từng trải qua thời đại đặc biệt này nhưng cô cũng biết tình đặc thù cùng với tính thời gian trong khoảng thời gian đặc biệt này.
Thời kỳ đầu những năm 1970, tuy vẫn còn khó khăn nhưng qua vài năm nữa là sẽ công bằng bình đẳng.
Vậy nên nhất định phải làm cho mọi người có hy vọng.
Tần Thanh Man nghĩ vậy bèn đứng lên, cô đứng lên làm ánh mắt của mọi người lại lần nữa tập trung hết lên người cô. Rất nhiều người đều chờ mong cô có thể nói gì đó, ngay cả các công nhân bình thường cũng có suy nghĩ như vậy.
“Quốc gia chúng ta là lấy dân làm chủ. Nếu có người hãm hại mọi người, nếu có người đe dọa tới tính mạng hay tài sản của mọi người thì người đó đã phạm tội, tất cả mọi người có thể kiện lên các cơ quan công an. Các bộ ngành liên quan chắc chắn sẽ giải quyết một cách công bằng cho mọi người.” Có rất nhiều lời Tần Thanh Man không thể nói nên chỉ có thể nói như vậy.
Cô nói như vậy sẽ mang đến hy vọng cho vô số người.
Phản ứng của mọi người không quá mạnh mẽ.
“Cảm ơn cô, cảm ơn cô đồng chí Tần.” Trong đám người có người đứng lên cúi đầu với Tần Thanh Man.
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai.
Thấy mọi người cúi đầu với mình, làm sao Tần Thanh Man dám nhận, cô chẳng làm được gì cả, cũng không giúp được gì.
“Các vị đồng chí, chúng ta phải tin tưởng vào Đảng, cũng phải cảm ơn Đảng, Đảng mới là căn cứ bảo vệ chúng ta.” Từ lúc Tần Thanh Man tiến vào nhà ăn cô đã thấy ảnh của chủ tịch treo một bên, nói xong cô nhanh chóng cúi đầu với chủ tịch.
Sống trong thời đại này thì nhất định phải tỏ rõ lập trường, làm tấm gương sáng. Ngôn từ cử chỉ đều phải đặc sắc mới không bị người có ý xấu chụp mũ.
Hành động của Tần Thanh Man đã nhắc nhở mọi người, mọi người nhanh chóng lớn tiếng hô to khẩu hiệu cúi đầu với chủ tịch.
Mọi người ngay ngắn trật tự giống như là đang học môn giáo dục tư tưởng.
Đây là cảnh tưởng mà chủ nhiệm hội ủy ban cách mạng Chu Kinh Quốc và Lưu Hòa Xương nhìn thấy khi đến nơi.
Nhìn vẻ nóng rực trên gương mặt mọi người khi đối diện với bức ảnh chân dung của chủ tịch, bất kể là Lưu Hòa Xương hay Chu Kinh Quốc đều trầm lặng.
Chu Kinh Quốc là do Lưu Hòa Xương mời tới.
Lưu Hòa Xương với tư cách là chủ tịch công đoàn nông trường nên tin tức vẫn rất linh thông. Biết Ngô Vệ Dân bị bắn chết, có người giả mạo công an, còn có cả Ngô Viễn Minh liên quan tới sự kiện giả mạo công an. Anh ta lập tức phát giác được nguy cơ, vội vàng đi trước một bước đến trấn Hồng Kỳ mời chủ nhiệm hội ủy ban cách mạng Chu Kinh Quốc tới.
Chỉ cần có thể bắt được một chút nhược điểm nào đó thì cuối cùng mọi chuyện sẽ có thể nằm trong phạm vi khống chết của anh ta.
Nhưng kết quả lại khiến cho Lưu Hòa Xương phải há hốc mồm.
Chu Kinh Quốc bất mãn trừng Lưu Hòa Xương: “Không phải cậu nói là có người đang chỉ trích hệ thống Đảng hay sao?”
Lưu Hòa Xương toát hết cả mồ hôi lạnh: …
Tần Thanh Man với mọi người: May mà thoát được một kiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận