Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 778 -




Dạo này nói xấu và sỉ nhục quân nhân là tội cực kỳ nặng, có cho Vi Phàm mười cái đầu bà ta cũng không chịu nổi.
Lúc trước bà ta vặn hỏi Tần Thanh Man trước mặt nhiều người như thế chỉ vì muốn gây rối nhân lúc hỗn loạn, vì pháp luật không chừa người nào. Nhưng lúc này Tần Thanh Man hỏi riêng mình bà ta, bà ta không chỉ không dám trả lời mà còn do dự.
Vi Phàm vừa do dự, đám đông đã xôn xao hẳn lên.
Mọi người thấy Vi Phàm nói năng hùng hồn thế còn tưởng bà ta nắm được bằng chứng Tần Thanh Man gian lận phiếu bầu, thế mà không có bằng chứng gì đã chụp mũ cho người ta, điều đó chẳng khác nào vu khống.
“Đồng chí Vi Phàm, bà nói chuyện phải có căn cứ, nếu không có bằng chứng mà vu oan hãm hại quân nhân là phạm pháp đấy.”
Có người không thích vẻ mặt oan ức của Vi Phàm nên ép bà ta nói.
“Đúng đấy, bà có bằng chứng thì lấy ra đây, không có bằng chứng thì im miệng đi, quân nhân là người bảo vệ quốc gia chúng ta, sống cũng chẳng dễ dàng gì, bà không thể nói ngoài miệng không được, ảnh hưởng đến tình cảm quân dân.”
Có mấy người ở công xã không quen nhìn Vi Phàm giả vờ, một người không phải nhân viên công xã mà dám nói dối bịa đặt, không phải đang cố tình gây sự sao. Nếu vu khống quân nhân thật thì không chỉ mình Vi Phàm có tội mà công xã của bọn họ cũng sẽ bị cấp trên phê bình, nghiêm trọng hơn còn bị bí thư công xã kiểm điểm trong đại hội nữa.
Tần Thanh Man thấy có người nói thay cho mình thì không đợi bọn họ ra mặt nữa, cô nhìn chằm chằm Vi Phàm, nghiêm túc nói: “Đồng chí Vi Phàm, bà phải biết mức độ quan trọng của quân nhân, có những lời không thể nói lung tung được đâu.”
“Chẳng lẽ người đàn ông mà cô lấy không có chức cao trong quân đội sao?”
Vi Phàm biết tình hình của Tần Thanh Man nên mới dám vặn hỏi trước mặt cô.
“Người đàn ông tôi lấy có chức cao trong quân đội thì liên quan gì đến chuyện tôi tham gia tranh cử làm cán bộ công xã? Pháp luật cũng đâu có điều nào quy định vợ của quân nhân không được tham gia tranh cử cán bộ xã?”
Tần Thanh Man hỏi cực kỳ hợp lý, mọi người cũng nghĩ theo chiều ngược lại.
Đúng vậy, dù Tần Thanh Man có lấy ai thì bản thân cô cũng đủ điều kiện tham gia chọn cán bộ công xã, không vi phạm nội quy hay vi phạm pháp luật, sao lấy quân nhân thì không tham gia công tác được chứ.
Nếu thế thật thì chưa cần nói đến người khác, vợ của không ít lãnh đạo công xã sẽ phải trả lại việc cho những người khác.
Mặt Chu Kinh Quốc nóng bừng.
Triệu Xuân Tĩnh, vợ của ông ta cũng làm ở công xã, chỉ là không làm lãnh đạo mà làm nhân viên bình thường. Nếu chọn theo điều kiện ngặt nghèo như Tần Thanh Man, chắc vợ ông ta còn chẳng có tư cách vào cổng công xã.
Sắc mặt Chu Kinh Quốc hơi đỏ, Giang Nguyên Khôi cũng chẳng tốt hơn là bao.
Bọn họ là cán bộ lãnh đạo của công xã, ai mà không trải đường cho người nhà mình được, nếu nói có ai không trải đường cho người nhà mình cũng chỉ có hai thằng nhóc đồn Kháo Sơn thôi.
Lúc này Chu Kinh Quốc và Giang Nguyên Khôi đều nhìn về phía Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương.
Hai người này đúng là quái thai, thật sự không hề lợi dụng chức quyền để sắp xếp công việc cho người nhà.
Theo như hiểu biết của bọn họ, người nhà của hai người đều làm nông.
Tần Thanh Man hỏi đến điều mấu chốt, dù là Chu Kinh Quốc hay Vi Phàm đều không biết phải phản bác thế nào, lúc bọn họ vắt hết óc suy nghĩ làm sao để phản bác thì Tần Thanh Man lại nói.
“Tôi là vợ quân nhân, theo chính sách quốc gia, địa phương vốn phải quan tâm đến tôi. Tôi không làm theo chính sách của tổ chức mà tự dựa vào tư cách cá nhân tham gia tranh cử cán bộ công xã, sao qua miệng mấy người lại thành tội nhờ lấy một người đàn ông tốt mà được quan tâm một cách ‘phi pháp’ vậy?”
Sắc mặt Chu Kinh Quốc và Giang Nguyên Khôi càng khó coi hơn.
Bọn họ quên hẳn chuyện này.
Vệ Lăng có cấp bậc cao trong quân đội, để quân nhân một lòng bảo vệ tổ quốc, quốc gia có chính sách giúp đỡ cho vợ của những quân nhân có cấp bậc, đặc biệt là dựa theo cấp bậc của Vệ Lăng.
Nói câu khó nghe thì Vệ Lăng đã lên đến cấp trung đoàn, Tần Thanh Man có đủ tư cách tham gia vào công việc của chính quyền, hơn nữa không phài nhân viên bình thường mà là phụ tá phụ trách một lĩnh vực.
“...” Vi Phàm trợn tròn mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận