Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1021 -




Vài lần như vậy, sói con liền hiểu ý của Tần Thanh Man.
Nó gục đầu xuống, cuộn tròn người lại thành một cục, vô cùng đáng thương nhỏ giọng nức nở.
Chỉ nói suông thôi, chẳng làm gì cả.
Tần Thanh Man không biết nên khóc hay cười, còn Sở Sở đau lòng muốn chết, cậu vươn tay muốn ôm sói con ra ngoài nhưng bị Tần Thanh Man ngăn lại.
Tần Thanh Man biết nhất định phải để cho sói con có thói quen nằm trong sọt, bởi vì khi gặp ngài chủ tịch cũng phải mang theo sọt đựng sói con.
“Chị, em... Em không đi ăn cơm, em ở trong phòng với Đô Đô, mọi người mang đồ ăn về cho em đi.” Lần đầu tiên Sở Sở thấy dáng vẻ khóc thút thít của sói con, thoáng chốc cậu bé không còn hứng thú với thủ đô hoa lệ.
“Nơi ăn uống không thể vào, còn nơi khác Đô Đô có thể tùy tiện chạy.” Tần Thanh Man không đồng ý với ý kiến của Sở Sở, tới thủ đô bằng chi phí công, tất nhiên lúc này phải tham quan thủ đô thật kỹ trước khi chủ tịch gặp bọn họ, sau mấy chục năm nữa sẽ không thể nhìn thấy thủ đô chân chính như thế này.
“Chị ơi, Đô Đô rất đáng thương.” Sở Sở cảm thấy chị mình không đau lòng sói con.
“Được rồi, em không thấy nó đang giả vờ hả? Đô Đô còn muốn đi dạo thủ đô hơn em nữa, em đừng tự mình đa tình.” Tần Thanh Man cảm thấy Sở Sở rất thông minh, nhưng sao lại không phát hiện sói con đang diễn kịch.
Sở Sở tự mình đa tình....
“Ha ha ha, đi thôi, anh cõng em đi ăn cơm.” Đỗ Hoành Nghị nhìn cách hai chị em nhà họ Tần ở chung liền bật cười, sau đó lập tức cõng Sở Sở đang ủ rũ lên vai, nhanh chóng đi về phía nhà ăn.
Nhà ăn rất dễ tìm, trên cửa có một tấm bảng to hướng dẫn.
Đứng đằng xa cũng có thể thấy rõ.
“Đồng chí Tần, chúng ta cũng đi thôi.” Tiểu Trịnh không chủ động nói giúp Tần Thanh Man xách cái sọt, bởi vì cậu ấy biết động vật có tính đề phòng rất cao, đừng thấy sói con ngoan ngoãn trước mặt Tần Thanh Man, nếu đổi thành là cậu ấy, chắc chắn sẽ bị cào mấy cái.
Những công lao to lớn của sói con ở thôn Đoàn Kết đều được báo cáo về thủ đô.
Cậu ấy biết sói con lợi hại ở chỗ nào.
Tần Thanh Man thấy Tiểu Trịnh nhắc nhở nhưng không giúp đỡ liền biết đối phương có thông tin của sói con, vì vậy cô đáp một tiếng rồi cầm sọt đi theo.
Sói con không làm ầm ĩ khi Tần Thanh Man dẫn theo, ngược lại nó thoải mái nằm trong sọt duỗi người, sau đó ngửa người nằm thẳng, một đôi mắt to xuyên thấu ra ngoài nhìn Tần Thanh Man.
Vẻ mặt rất vui vẻ.
Mặc dù Tần Thanh Man không ôm nó vào người, nhưng đặt trên tay cũng làm nó vui vẻ như vậy.
Móng vuốt nhỏ bắt đầu quơ loạn trong không trung chơi đùa.
Sở Sở ngồi trên cổ Đỗ Hoành Nghị nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của sói con, cậu liền trợn tròn mắt.
Sói con vậy mà biết diễn kịch!
Giữa trưa, đúng giờ ăn cơm, nhà khách tổng cục hậu cần có rất nhiều người, nhóm người Thanh Man đến nơi đã không còn nhiều chỗ trống, Đỗ Hoành Nghị đỡ Sở Sở xuống bên cạnh Tần Thanh Man nói: “Em dâu, các người đi tìm vị trí trước đi, tôi và Tiểu Trịnh đi lấy cơm.”
Tần Thanh Man liếc mắt nhìn Đỗ Hoành Nghị một cái, cô gật đầu, sau đó xách theo cái sọt dẫn Sở Sở tìm bàn trống ngồi xuống.
Việc ăn uống vui chơi của bọn họ đều được bộ phận hậu cần chi trả, cô không cần phải tranh nhau để có cơm ăn.
Đỗ Hoành Nghị và mấy người Tả Cao Bằng thường xuyên tới nhà bọn họ ăn cơm nên biết khẩu vị của mọi người, chắc chắn có thể mang đến món ăn khiến họ vừa lòng.
“Chị ơi, Đô Đô phải làm sao đây?” Sở Sở ngửi thấy mùi thơm thức ăn liền lo lắng.
Sói con nhà bọn họ chỉ ăn thịt băm sống và sữa dê, nhà ăn không có hai món này phải làm sao bây giờ?
“Không sao, anh Đỗ có cách.” Tần Thanh Man không lo lắng chút nào.
Nếu ngài chủ tịch muốn sói con vào thủ đô, tổng cục hậu cần chắc chắn đã sắp xếp, Đỗ Hoàng Nghị không làm được còn có Tiểu Trịnh, chủ nhiệm bộ phận hậu cần giữ lại Tiểu Trịnh không phải chỉ lái xe dẫn đường cho bọn họ.
Quả nhiên, khi Đỗ Hoành Nghị bưng đồ ăn đến, Tiểu Trịnh cũng bưng một chén sữa bò ấm áp và thịt băm sống trở về.
Sau đó đưa nó cho Tần Thanh Man.
Sọt gỗ đặt dựa vào tường, bên cạnh có Tần Thanh Man che chắn nên không ai để ý Tần Thanh Man dẫn theo một con sói.
Tần Thanh Man chỉnh sửa lại sọt gỗ, tiếp theo để chén thịt băm và sữa bò vào bên trong.
Sói con đã chờ sẵn, có đồ ăn liền vùi đầu ăn ngay,
Nó ăn rất cẩn thận, dưới sự dạy dỗ từ nhỏ của Tần Thanh Man sẽ không làm thức ăn rơi vãi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận