Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 53 - Đây là người yêu của tôi 6




"Anh cứ chăm sóc chị dâu trước đã, rảnh thì hai anh em chúng ta lại ngồi chơi với nhau." Hủy hôn xong, cả người Lưu Hòa Xương thỏa mái vô cùng, xốc tấm rèm nhà Tần Lỗi lên rời đi, vì ông ta còn có tâm tư khác nên cái nhà lão Tần này phải còn quay lại dài dài.
Kết quả, vừa vén rèm lên đã nhìn thấy Tần Thanh Man cùng Vệ Lăng dắt ngựa đi từ từ đến.
Dưới sắc trời lờ mờ, Lưu Hòa Xương không thấy rõ mặt của Vệ Lăng hay Tần Thanh Man đâu, nhưng ông ta biết Vệ Lăng là một người đàn ông.
Này còn phải hỏi sao!
"Tần Thanh Man!" Lưu Hòa Xương nhịn không được há mồm kêu lớn.
Tần Thanh Man nghe ai đó gọi tên mình, quay lại đã thấy Lưu Hòa Xương, lập tức tâm trạng cô khó chịu giống như nuốt phải con ruồi, chịu đựng cơn buồn nôn không thèm đếm xỉa Lưu Hòa Xương, cô dẫn Vệ Lăng tiếp tục về nhà mình.
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man không quan tâm Lưu Hòa Xương thì cũng im lặng, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía ông ta tỏa ra lạnh lẽo.
Tại nhà Tần Lỗi, Lưu Hòa Xương thấy Tần Thanh Man không đáp lại lời mình, vừa giận vừa tức.
Ông ta tức giận ngút trời chạy khỏi nhà họ Tần đến chỗ Tần Thanh Man, giọng nói đầy khó chịu: "Tần Thanh Man, trời sắp tối rồi sao em còn đi với người đàn ông khác, em không biết giữ chừng mực sao?" Ông ta đây là đã xem Tần Thanh Man như đồ của riêng mình rồi.
Đồng thời, tay của ông ta cũng vươn ra, định kéo Tần Thanh Man lại bên cạnh mình.
Lưu Hòa Xương kêu Tần Thanh Man rất to, to đến mức tất cả người còn ở trong nhà Tần Lỗi đều nghe thấy được, Sở Sở vẫn đang đợi Tần Thanh Man ở bên cạnh cũng nghe rõ.
Sở Sở vừa nghe giọng này, lập tức dẫn hai con ngỗng đẩy cửa sân ra.
Trước cửa sân, Tần Thanh Man thấy Lưu Hòa Xương nhào đến muốn kéo mình, sao cô có thể để cho tên đó đụng vào người mình được, căn bản không cần suy nghĩ, trực tiếp đá một cước, mắng luôn: "Ông là ai, tôi đi với người khác thì liên quan gì đến ông. Ông cũng không biết dùng nước tiểu soi mặt mình lại gương mặt già nua kia của mình, làm mấy trò khiến người ta buồn nôn cũng phải xem lại bản thân có tư cách hay không, đúng là lo chuyện bao đồng, không biết xấu hổ."
Lưu Hòa Xương không để ý Tần Thanh Man sẽ đá mình, không chuẩn bị đỡ nên bị đá ngã xuống đất chìm vào đống tuyết đọng dày cộm.
Tốc độ cú đá của Tần Thanh Man dành cho Lưu Hòa Xương rất nhanh, nhanh đến mức Vệ Lăng chậm nửa nhịp chỉ đành yên lặng rút chân mình về.
"Tần Thanh Man, mày làm gì đấy!"
Tần Thanh Man chửi Lưu Hòa Xương không nể mặt chút nào, đến mức chửi toàn câu rất khó nghe, việc này khiến cho Tần Lỗi và Tiền Tương Dương chạy ra sau cũng giật mình không thôi, Tần Lỗi càng lên tiếng quát lớn.
Đi đến gần, hai người không chỉ thấy rõ mặt mũi của Vệ Lăng, ngay cả quân trang trên người hắn cũng thấy rõ ràng, càng thấy rõ ràng con lợn rừng to lớn hắn đang vác trên vai.
Tiều Tương Dương đã nghe được chuyện bà con trong thôn gặp được lợn rừng ở trên núi từ trong miệng đám Trịnh Quế Hoa, cũng nghe nói Tần Thanh Man bị lợn rừng truy đuổi, ban đầu ông ấy cũng có ý định nhờ sự giúp đỡ của doanh trại, kết quả gặp phải Lưu Hòa Xương quậy đòi hủy hôn nên đành gác chuyện này sang một bên, không ngờ trì hoãn đến khi Tần Thanh Man trở về.
Tiền Tương Dương thấy Tần Thanh Man vẫn lành lặn, với tư cách là chủ nhiệm trị an, ông ấy cũng thở dài nhẹ nhõm.
Không có người chết là tốt rồi!
"Chủ nhiệm Tiền, cháu không quen người này, từ trước tới giờ chưa gặp, hai người cũng đã nghe được những lời ông ta nói rồi đấy. Hôm nay, ông ta không cho cháu một câu trả lời thích đáng thì cháu sẽ báo công an để công an điều tra, tra rõ xem người này là ai, chuyện gì đã xảy ra, dựa vào đâu gọi tên cháu thân mật như vậy."
Tần Thanh Man đã nhịn Lưu Hòa Xương một lần nhưng không có lần thứ hai, cái thứ làm người khác buồn nôn như ông ta phải đạp cho chết mới thôi.
Nếu Tần Thải Vân không trị được ông ta thì để cô làm.
Tiền Tương Dương nghe Tần Thanh Man nói vậy lập tức đen mặt, ánh mắt nhìn Lưu Hòa Xương càng thêm bất mãn và chán ghét, đều là người thông minh, đương nhiên vừa nhìn đã biết mục đích thật sự của Lưu Hòa Xương.
Thật sự là một lão già thích kiếm chuyện!
Lưu Hòa Xương vừa được Tần Lỗi dìu đứng dậy đột nhiên cũng phát hiện bản thân không có tư cách quản chuyện Tần Thanh Man, cộng với những lời mắng chửi vô cùng khó nghe vừa rồi của cô, gương mặt cũng ông ta muốn nhục nhã bao nhiêu thì nhục nhã bấy nhiêu.
"Xin lỗi, nói xin lỗi tôi ngay, nếu không chúng ta lên đồn công an nói chuyện."
Ánh mắt của Tần Thanh Man lạnh như băng nhìn Lưu Hòa Xương.
"Chị, người này không phải là người yêu của chị Thải Vân sao, chẳng phải đã nói mười lăm tháng giêng này sẽ tổ chức đám cưới sao?" Sở Sở không hổ là em trai của Tần Thanh Man, đưa ra một câu nói trợ thủ rất đúng lúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận