Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 692 -




Vuốt vòng eo sưng đau ê ẩm, Cao Diệp Phương nhanh chóng rời đi.
Cô ta còn phải về ký túc xá thu dọn một chút, đêm qua điên cuồng như vậy quần áo cô ta bị hỏng nghiêm trọng, phải thay nội y lần nữa.
Cao Diệp Phương vội vàng chạy về ký túc xá, lúc này xung quanh không có bất kỳ ai, cô ta tranh thủ thời gian thở dài một hơi, sau đó tìm ra quần áo thay .
Trong nông trường, khi Hoàng Uyển Thanh dự định sau này sẽ phân rõ giới hạn với Cao Diệp Phương, thì ở đồn Kháo Sơn một nhà Tần Lỗi đã trở về.
Tần Lỗi bị thương nặng nhất, phòng điều trị của sư đoàn cho biết phải hai ngày mới có thể xuống giường.
Về phần mấy người Chu Hồng Hà, bọn họ chỉ bị thương ngoài da không nghiêm trọng như Tần Lỗi, sở dĩ bọn họ không sớm về nhà là vì Tần Thải Vân.
Mặc dù Tần Thải Vân đã chết, tuy nhiên nhận thẩm tra cũng không quá đáng.
Dù sao liên lụy đến chuyện phản quốc.
Tần Lỗi một nhà bốn miệng đều cẩn thận nhớ lại ký ức lưu manh vào trong nhà, sau đó tất cả sự tình đều được ghi chép cẩn thận.
Sư đoàn lấy được ghi chép của một nhà Tần Lỗi kết hợp với lời khai của Tần Thanh Man và lời khai của người dân đồn Kháo Sơn tiến hành họp thảo luận, cuối cùng nể tình Tần Thải Vân phút cuối đã lựa chọn cứu người, không gây ra hậu quả nên không bị phán là tội phản quốc.
Có điều cũng không thể khen thưởng Tần Thải Vân vì bỏ mình cứu người được.
Ngày mùng ba tết, Tần Thải Vân âm thầm được mai táng ở sát bên núi Kháo Sơn, ngọn núi kia là chỗ để mai táng cho người chưa thành niên hoặc chưa kết hôn đã mất.
Mỗi ngôi mộ đều không khắc bia, chỉ đơn giản lập mộ phần mà thôi.
Chôn ai, chỉ có người trong nhà mới biết được.
Hố là Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân cùng nhau đào, đất đông cứng nên đào cũng không sâu, hơn nửa ngày mới đào được nửa mét, đào xong cũng không làm nghi thức gì, chỉ đơn giản dùng quan tài mỏng tài sắp xếp Tần Thải Vân vào rồi chôn xuống dưới, cuối cùng đắp thành một đống đất.
Làm xong tất cả, Chu Hồng Hà và hai đứa con trai ở trên núi ngồi một lúc lâu mới rời đi, lần này rời đi, mẹ con ba người đi lại đều rất tập tễnh.
Tần Thải Vân chết rồi, bọn họ vô cùng đau lòng.
Mùng bốn tết, giữa trưa, một nhà Tần Lỗi được sư đoàn đưa về.
Đứng ở trong viện được quét sạch sẽ, một nhà Tần Lỗi có cảm giác dường như đã qua mấy đời, chút vết tích này mặc dù có thể quét sạch sẽ nhưng tổn thương đã khắc vào trong tâm hồn vĩnh viễn lau mãi không hết.
Nghe thấy sát vách có tiếng động, không chỉ Tần Thanh Man và Sở Sở đi ra ngoài xem xét, mấy nhà gần đó cũng đều đi ra.
Tần Thụ, Tần Thạch có tình cảm không tệ với nhà Tần Lỗi, lúc này nhìn vẻ mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Tần Lỗi, cũng nhịn không được mà sống mũi cay cay.
Mọi người chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện thiếu chút nữa âm dương cách biệt, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác rất khó chịu.
Lý Mỹ Na và Diêu Xuân Anh là chị em dâu, nhìn Chu Hồng Hà cũng không biết nên nói gì cho phải. Trước kia mấy nhà mâu thuẫn náo loạn nên đã rất lâu không nói chuyện, nhưng ngày đó khi nhà Tần Lỗi xảy ra chuyện, mọi người ai nấy đều đi ra ngoài hỗ trợ.
Mặc dù cuối cùng cũng không giúp đỡ được gì, có điều chút oán giận trong lòng ngày đó cũng đã vơi bớt đi.
Tần Hương và Khương Lâm Sơn, cặp vợ chồng này cũng nhìn một nhà Tần Lỗi bằng ánh mắt thương cảm.
Đêm hôm đó nếu không có Tần Thanh Man quên mình cứu người, có khi một nhà Tần Lỗi cũng không còn ai, lúc trước Chu Hồng Hà tính toán sau lưng Tần Thanh Man thế nào, Tần Hương là người rõ nhất, nói một câu không dễ nghe thì bà ta đúng là quá đáng, nhưng đến cuối cùng Tần Thanh Man vẫn không vì vậy mà thấy chết không cứu một nhà Tần Lỗi.
"Bịch."
Ngay lúc hai anh em Tần Thạch và vợ chồng Tần Hương đều nhìn người một nhà Tần Lỗi không biết nói gì, Chu Hồng Hà đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tần Thanh Man.
Bà ta quỳ xuống, hai anh em Tần Kiến Minh cũng quỳ xuống. Tần Thanh Man không dám nhận cái quỳ của mấy người này, lập tức dẫn Sở Sở tránh ra.
Mặc kệ quan hệ giữa cô và mấy người Chu Hồng Hà ồn ào thế nào, thì Chu Hồng Hà cũng là vợ của Tần Lỗi, Tần Lỗi là chú hai của nguyên chủ, người lớn quỳ trước con cháu, cho dù có lỗi thật, cũng không thể nhận được.
Có gì mà không chịu đựng nổi chứ, trừ khi hai nhà có thù oán lớn làm người khác phải buồn nôn.
Tần Thanh Man thấy Chu Hồng Hà quỳ, sắc mặc cô cũng không tốt.
"Chị dâu, mau đứng dậy, sang năm mới không thể quỳ xuống trước con cháu, chị đây không phải trù ẻo Thanh Man sao!" Tần Hương là người đầu tiên kịp phản ứng, tranh thủ thời gian đẩy cửa nhà mình ra phóng tới chỗ nhà Tần Lỗi.
Tần Thạch và vợ chồng Tần Thụ cũng kịp phản ứng, nhanh chóng chạy tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận