Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 900 -




“Được, vậy thì tôi đi đây.” Lưu Vũ nhạy bén gật đầu, dẫn người đi ra ngoài, về phần Sở Sở và sói con, anh ấy tin rằng với trí thông minh của sói con thì hoàn toàn có thể bảo vệ Sở Sở.
“Chú ơi, Sở...”
Triệu Chân đi theo bọn họ ra ngoài không nhịn được mà nhắc nhở Lưu Vũ.
“Không có việc gì, chúng ta ra ngoài chờ lãnh đạo tới cũng giống như nhau.” Lưu Vũ vội vàng cắt lời Triệu Chân, đồng thời nháy mắt với đứa nhỏ.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Triệu Chân tiếp xúc với Lưu Vũ nhưng coi như cậu thông minh hiểu được ý của anh rồi nhanh chóng ngậm miệng.
“Chú Chính Nghiệp, hiếm khi Triệu Chân tới nhà của tôi, cậu bé đã lớn như vậy, ít khi về nhà như hôm nay, để cậu bé ở lại chơi với chú, làm xong một chuyện thì hai ông cháu sẽ cùng nhau đi về nhà, chú cũng có bạn.”
Ngay khi đám người Triệu Chân sắp rời khỏi nhà Triệu Tài, giọng nói của bà cụ Triệu bất ngờ vang lên.
Triệu Kiến An vẫn đứng sau lưng bà cụ Triệu cũng đi tới phía Triệu Chân.
Nhìn có vẻ nếu Triệu Chân không ở lại, bọn họ sẽ ép cậu ở lại.
Cơ ấn đương của Triệu Chính Nghiệp bởi vì câu nói này của bà cụ Triệu mà mạnh mẽ co rút, đôi mắt cũng thâm trầm, cuối cùng nói với giọng điệu nặng nề: “Triệu Chân, cháu ở lại với ông.”
“Ông nội ơi, mẹ cháu bảo con ăn cơm, cháu về nhà nói với mẹ một tiếng rồi trở lại đi với ông, nếu mẹ không thấy tìm cháu thì sẽ lo lắng.” Lúc này Triệu Chân cũng cảm thấy không đúng, tìm lý do từ chối ở lại.
“Triệu Chân, nhà chú có nấu cơm, cháu ở lại ăn với ông cháu.”
Bây giờ Triệu Kiến An đã nhanh chóng đi tới gần Triệu Chân.
“Triệu Chân, cháu ở lại với ông cháu, chú đi nói với mẹ cháu.” Lúc này lưng của Lưu Vũ đã chảy mồ hôi lít nha lít nhít, làm công an, anh ấy cố gắng khống chế biểm cảm của mình, dùng giọng điệu như bình thường căn dặn Triệu Chân.
“Được ạ, chú ơi chú nói với mẹ cháu rằng một lát nữa cháu và ông nội sẽ về nhà.” Triệu Chân trả lời Lưu Vũ.
“Cháu yên tâm, nhất định chú sẽ chuyển lời.” Lưu Vũ đưa tay sờ đầu Triệu Chân rồi mới dẫn người ra khỏi nhà Triệu Tài.
Vừa đi ra khỏi cửa và đi tới ngã rẽ, tất cả công an bao gồm Lưu Vũ đều bước, sau đó bọn họ nhìn nhau.
Đều là công an nên độ nhạy cảm cực kỳ cao, tất cả mọi người đều phát hiện ngôi nhà của Triệu Tài rất bất thường.
“Có khả năng nhà họ Triệu cất giấu phần lớn vật phẩm vi phạm lệnh cấm.”
Lưu Vũ hít sâu một hơi mới nói ra câu này.
“Ý anh là nhà họ Triệu có thuốc nổ...” Anh công an Thang Hướng Vinh cảm thấy da đầu tê dại trong nháy mắt.
“Không chắc chắn, nhưng tám chín phần mười, nếu không đồng chí Triệu Chính Nghiệp sẽ không dùng thái độ này để đối xử với chúng ta.” Lưu Vũ quay người tìm vị trí ẩn nấp ở nhà họ Triệu rồi ngồi xổm, nói: “Đồng chí Thang Hướng Vinh, cậu mau đi tìm cục trưởng, báo cáo cho cục trưởng tình hình bên này.”
“Tôi đi liền.”
Thang Hướng Vinh biết tình hình nguy cấp, không kịp nói cái gì đã xoay người chạy.
Tốc độ của cậu ta nhanh, đuổi kịp đồng chí quay về trước đó.
Ở nhà Đầu Trọc, sau khi Viên Hướng Dương cẩn thận tìm kiếm ở đáy kiến cũng không tìm được đường hầm hay hầm nào cả, giếng cạn chính là giếng cạn, bình thường không có gì lạ.
“Phía dưới không có điều bất thường.” Viên Hướng Dương bò lên trên miệng giếng nói rõ tình hình trong giếng với Tần Thanh Man và Phương Lỗ.
Viên Hướng Dương tự đi kiểm tra phần trong giếng, Tần Thanh Man và Phương Lỗ đều tin năng lực của Viên Hướng Dương nên không có khả năng bỏ sót cái gì, nói cách khác bên trong chiếc giếng cạn này thật sự không có thứ bất thường.
“Cục trưởng hỏi thôn dân, thì thôn dân đều nói tên Triệu Phi Bằng này thật sự là đầu óc có vấn đề, ngôi nhà này chính là do tổ tiên Triệu Phi Bằng để lại, cha Triệu Phi Bằng đã cứu không ít người trong thôn, nhà bọn họ coi như có chút vốn liếng, khi giải phóng cũng không có sung nhà cử của Triệu Phi Bằng vào công quỹ.”
Tiểu Trâu báo cáo với Phương Lỗ.
“Còn gì nữa không?” Phương lỗ hỏi Tiểu Trâu.
“Khi tên Triệu Phi Bằng phát bệnh thì không chấp nhận người khác, khi không phát bệnh thì chấp nhận, bởi vì tinh thần của anh ta không ổn định, trong thôn cũng không có để anh ta tham gia lao động kiếm công điểm, bình thường anh ta ở trong nhà mình không đi ra ngoài.” Tiểu Trâu tiếp tục báo cáo.
“Là Triệu Tài nuôi Triệu Phi Bằng!”
Tần Thanh Man đoán được nguyên nhân.
Ở niên đại này mọi người đều phải lao động, không lao động thì không có lương thực nuôi không mình, trong tình trạng này mà Triệu Phi Bằng còn có thể duy trì dáng người và sức lực, anh ta hoàn toàn chưa từng bị bỏ đói.
Không bị bỏ đói thì nhất định chính là có người lấy tiền lương của mình ra nuôi.
Người có năng lực trong thôn Đoàn Kết này chỉ có một mình Triệu Tài.
“Đúng vậy, đồng chí Tần, các thôn dân đều nói Triệu Tài thấy Triệu Phi Bằng đáng thương, cộng thêm ngày xưa cha mẹ Triệu Phi Bằng cứu không ít người trong thôn, Triệu Tài có lòng tốt, mỗi tháng đều lấy tiền lương của mình nuôi Triệu Phi Bằng, mỗi ngày đều có người trong thôn đưa vài món ăn tới trước cửa nhà Triệu Phi Bằng, cũng coi như báo đáp cha mẹ củaTriệu Phi Bằng.”
Tiểu Trâu nói xong thì tiếp tục báo cáo nhiều tin tức hơn.
“Nói đến việc đầu óc của Triệu Phi Bằng không dùng được cũng vì chuyện cứu người lúc trước, cho nên người trong thôn mới dễ dàng tha thứ anh ta như vậy, nhưng cũng lo rằng khi Triệu Phi Bằng có đầu óc không tốt sẽ gây tổn thương cho trẻ con trong thôn, phụ huynh của mỗi nhà đều hù dọa con mình không thể chơi đùa ở trước cửa nhà Triệu Phi Bằng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận