Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 846 -




"Em cũng từng nghe qua, xem ra như vậy sẽ không dễ mắc lừa bị hại."
Đại Dương cũng tiếp một câu, nhà cậu bé rất gần với nhà thợ săn Trương Vĩnh Phúc trong đồn, cậu bé biết chó săn của nhà Trương Vĩnh Phúc rất cảnh giác với người, cũng biết chó săn giỏi sẽ không ăn thức ăn của người khác ngoài chủ nhân của chúng.
“Hoá ra là như vậy, Mũm Mỉm rất ngoan, dễ thương quá.”
Một đám trẻ con vừa ăn thịt vừa nhìn con sói con với ánh mắt ngưỡng mộ.
Hôm nay, bọn họ dựa vào sự cố gắng của mình được ăn thịt thoả thích, đối với đại công thần sói con vừa kính bể vừa yêu thích.
“Từ nay trở đi, chúng ta có món gì ngon, đều sẽ đưa cho Sở Sở, để Sở Sở cho Mũm Mỉm ăn.”
Mọi người nhìn thấy tính cách đặc biệt của sói con, lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết.
"Tôi nghĩ sẽ có tác dụng."
Một nhóm người ở các độ tuổi khác nhau cùng nhau ăn uống, trò chuyện về các loại chủ đề khác nhau, cuối cùng đến khi mặt trời ngả về tây thì bữa thịt tuyệt vời này mới kết thúc.
Một con hươu trọng lượng không nhẹ và một con thỏ tuyết là vừa đủ cho mọi người ăn uống no nê.
Sau khi dùng tuyết đọng dội tắt đống lửa đang cháy, mọi người kiểm tra không bỏ sót thứ gì, mới xoa bụng hài lòng đi xuống núi.
Ăn uống no đủ, trời vẫn còn chưa tối nên không ai vội vã.
Những đứa trẻ nhỏ nhất không nhờ người khác cõng trên lưng mà tự đi bộ, xem như để tiêu hoá thức ăn.
Quãng đường đi chưa đến nửa giờ, nhưng bọn trẻ phải đi bộ hơn nửa giờ mới tới đồn, mọi người cũng không giải tán mà cùng nhau đưa Sở Sở và sói con về nhà, hôm nay bọn họ có thể được ăn thịt tất cả đều nhờ hai vị công thần này, để báo đáp lại, mọi người rất vui vẻ tiễn bọn Sở Sở về nhà.
Người lớn, thiếu niên và trẻ con, ba lứa tuổi trải qua hơn nửa ngày ở cùng nhau, đã trở nên rất thân thiết.
Trên đường đi, mọi người đều nói chuyện cười đùa, vô cùng sôi nổi.
Khi đến gần nhà Tần gia, âm thanh của mọi người đột nhiên biến mất.
Không đúng, tại sao bọn họ lại nhìn thấy trong sân nhà Tần có nhiều người như vậy? Những người này thoạt nhìn cũng không phải là người tốt.
“Sở Sở, em biết bọn họ không?” Lê Tinh là người đầu tiên nhận ra có gì đó không ổn.
“Không biết.” Sở Sở đứng tại chỗ nghiêm túc dò xét người trong sân nhà mình, cậu không nhận ra ai cả, bọn họ đều mặc quân phục màu xanh lá, trên tay đeo băng đỏ, nhìn dáng vẻ rất uy nghiêm.
Bởi vì đồn Kháo Sơn được hai cán bộ công xã là Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương bảo vệ, chưa từng có Hồng vệ binh nên không nhận ra những người đang quậy phá trong sân nhà họ Tần.
“Sở Sở, bọn họ đều mặc quân phục màu xanh lá, chẳng lẽ là quân đội của anh rể em sao?” Khương Hạo cũng có chút mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Nhưng người trong quân đội sẽ không lục soát lung tung nhà em như bọn họ. Dù nhìn thế nào đi nữa, bọn họ cũng giống như những người xấu.” Sở Sở đến sở chỉ huy sư đoàn XXX, không chỉ từng gặp qua binh lính dưới quyền Vệ Lăng mà còn cùng ăn cơm với những người lính này, không có người lính nào giống những người đang quậy phá ở nhà mình lúc này.
“Vậy những người này là...”
Mấy người lớn Lê Tinh và Khương Hạo đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng luôn cảm thấy đây không phải chuyện tốt lành gì, lúc này trong đồn mọi người đều bận rộn nấu bữa tối ở nhà, thật sự không có ai ra ngoài xem xét, cho nên bọn họ không biết gia đình Tần Thanh Man đang xảy ra chuyện.
“Ngao.”
Ngay lúc mọi người có chút bối rối không biết phải làm sao thì sói con đột nhiên gầm lên một tiếng rồi lao về phía nhà Tần gia.
“Bọn họ là người xấu.” Theo tiếng gầm này của sói con, Sở Sở cũng ý thức được điều gì đó không đúng, lập tức chạy về phía nhà mình.
Bởi vì vừa rồi có một người xa lạ bước ra khỏi phòng khách nhà họ, ném ra thứ gì đó.
Thứ đó là ổ của sói con.
Cái ổ này là do Tần Thanh Man tự tay khâu cho sói con, mặc dù sói con bây giờ đã ngủ chung giường với Sở Sở, nhưng sói con đối với cái ổ đó có tình cảm rất sâu sắc, bình thường xem như bảo bối đến nỗi ngay cả Sở Sở cũng không thể chạm vào.
“Đánh người xấu, người trong đồn chúng ta đánh kẻ xấu.”
Đám trẻ con Tam Mộc hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, nghe Sở Sở nói người trong sân Tần gia là người xấu, bọn họ đã xông tới đuổi theo Sở Sở, đồng thời tiếng hét giận dữ của bọn họ cũng phá vỡ sự yên tĩnh của đồn Kháo Sơn.
Mấy người trưởng thành Lê Tinh và Khương Hạo, cũng vội vàng hét lên rồi lao về phía nhà họ Tần.
Một đám trẻ con chắc chắn không phải là đối thủ của người lớn, đám người Lê Tinh không kịp thông báo cho mọi người trong đồn, vội chạy tới giúp đỡ, hơn nữa bọn họ cũng tin rằng tiếng động lớn như vậy sẽ báo động cho dân binh trong đồn và những người hàng xóm xung quanh.
Mấy nhà ở sát vách nhà Tần Thanh Man là những người đầu tiên nghe thấy tiếng gào thét đánh người xấu.
Đẩy cửa sổ giấy ra, mọi người lập tức chú ý đến tình hình trong sân nhà Tần, ở đó có rất nhiều người lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận