Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 395 -




"Ong vò vẽ cứ bay vòng vòng ở phía trên hồ nước, không chịu đi, tên nhóc Cẩu Đản cũng chỉ có thể cứ như vậy ở trong nước, nhưng lúc cậu ta nhảy vào trong nước cũng không có chuẩn bị trước, lúc không nín thở được nữa đã uống vào không ít nước.
"Ha ha ha, Cẩu Đản chính là một tên ngốc mà."
Tất cả mọi người đều cười ngặt nghẽo.
"Được rồi, được rồi, nói đến đây thôi là được rồi, đều cùng nhau lớn lên cả, ai chả biết nội tình của nhau, nếu các cậu còn tiếp tục vạch trần điểm yếu của tôi, lát nữa tôi cũng không khách sáo đâu." Cẩu Đản xấu hổ đến mức cả mặt đỏ như mông khỉ.
"Ha ha ha ha ha…" Mọi người đều cười đùa thiện chí.
"Chú, nói nữa đi, nói nữa đi mà." Một cậu bé tầm mười tuổi đang nghe vô cùng hăng say, lúc này thấy cha Tam Mộc không cho người khác nói nữa, lập tức cảm thấy chưa thỏa mãn lắm, lôi kéo người bên cạnh dây dưa không thả.
"Không được, không được, không thể nói nữa, nói thêm một lúc nữa cha cháu sẽ đánh mông cháu đấy."
Người đàn ông bị giữ cánh tay trêu đùa cậu bé.
"Vì sao ạ?" Cậu bé không hiểu điểm mấu chốt ở trong câu này lắm.
"Lát nữa Cẩu Đản nhất định sẽ nói đến chuyện lúc nhỏ cha cháu bị rơi vào hố phân, chuyện này cha cháu đã che đậy gần nửa đời rồi, nếu bởi vì cháu mà lộ ra ngoài, cha cháu không đánh chết cháu mới lạ ấy." Người đàn ông vui vẻ vỗ đầu thiếu niên.
Cậu bé kinh ngạc đến ngây người: Không đúng, chú à, mặc dù hiện tại chú không nói rõ chi tiết, nhưng chú đã nói ra rồi đó, chú muốn cháu bị đánh à."
"Ha ha ha ha…"
Một nhóm đàn ông chọc phá cậu bé và trêu đùa trẻ con xong tập hợp lại đi đến nhà người quen.
Thời gian ủ đông tránh rét, cũng không có việc gì, tinh lực tràn đầy cho nên thích chuồn ra khỏi nhà, mọi người nói chuyện trên trời dưới đất để giết thời gian, lại uống thêm chút rượu, một ngày cứ như thế mà nhanh chóng trôi qua.
Trí nhớ của Sở Sở rất tốt, nghe thấy gì cũng đều có thể nhớ kỹ.
Về nhà kể lại chuyện cho Tần Thanh Man nghe, Tần Thanh Man cười đến mức không đan nổi áo len trong tay nữa, cô không nghĩ tới trong đồn lại có nhiều chuyện buồn cười đến như vậy, thậm chí còn suy đoán đứa nhỏ làm bại lộ chuyện cha mình lúc nhỏ bị rơi xuống hố phân kia, về nhà nhất định sẽ bị ăn đòn.
Quả thực không sai, cậu bé trở về nhà bị cha đánh cho một trận no đòn.
Cậu bé khóc không ra nước mắt cãi lại: "Cha, tại sao cha không đi đánh cái chú nói cha bị rơi vào trong hố phân đi."
Người đàn ông: Nếu có thể đánh thắng, anh ấy còn đến nỗi phải ở nhà trút giận lên con trai mình sao!
Mấy ngày sau đó, Tần Thanh Man cùng Sở Sở ở nhà trải qua cuộc sống vô cùng yên bình, thỉnh thoảng Sở Sở sẽ ra ngoài chơi ở trong đồn cùng với Tam Mộc và mấy bạn nhỏ khác, thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Tần Thanh Man vẫn chưa đợi được Vệ Lăng về nhà, nhưng lại đợi được đến ngày trọng đại như ngày người dân trong đồn lên núi săn thú.
Sau vài ngày liên tục có tiết trời nắng đẹp, mấy người thợ săn già trong thôn đều nói một tuần sau cũng sẽ có thời tiết như vậy, có thể đi săn.
Nhận được tin tức có thể lên núi đi săn, toàn bộ đồn Kháo Sơn liền sôi trào.
Tất cả mọi người đều đi chuẩn bị.
Lần này phụ nữ không lên núi nữa, lên núi đều là những người lao động khoẻ mạnh, vẫn là Trịnh An Quốc dẫn đội, còn Tiền Tương Dương ở lại trấn giữ trong đồn Kháo Sơn.
Nhà Tần Thanh Man lần này không có ai lên núi.
Nửa đêm, Tần Thanh Man bị tiếng rên rỉ làm cho bừng tỉnh.
Nghiêng tai lắng nghe, cánh cửa ở gian chính nhà cô hình như đang bị thứ gì cào lên, tiếng rên rỉ rất quen thuộc, nắm lấy gậy gỗ, Tần Thanh Man ở sau cửa nghe một hồi lâu, cuối cùng cô cũng nghe ra được tiếng kêu này là do con gì phát ra mới khiếp sợ kéo mở cửa.
Cửa vừa mở, một nắm nho nhỏ đen xì xì lao tới dưới chân cô, sau đó cắn ống quần cô trèo lên trên.
Này, nhóc cũng không phải là chó đâu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận