Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1047 -




Không thể nói nội dung nhiệm vụ, nhưng chuyện liên quan đến Tiểu Hắc thì vẫn có thể nói, chỉ là lúc nói đừng tiết lộ nội dung nhiệm vụ là được. Nhìn thấy bầu không khí trong phòng quá u ám, Tề Quân chuyển sự chú ý sang sói con.
Lúc này, sói con đang ngồi chồm hổm trên giường bệnh của Vệ Lăng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người.
Mặc dù màu lông của sói con khác với lông dài màu bạc của Tiểu Hắc, nhưng trừ bỏ màu lông ra, chỉ cần nhìn khuôn mặt và biểu cảm, bất cứ ai nhìn thấy sói con cũng có thể đoán được quan hệ giữa sói con và Tiểu Hắc.
Cảnh tượng hàng nghìn con sói lao nhanh khi đó vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt.
Trong đầu mấy người Tề Quân hiện lên hình ảnh Tiểu Hắc dẫn bọn họ đi qua hàng nghìn con sói, chỉ cần nghĩ đến đã khiến bọn họ thở gấp, mặt đỏ bừng, loại căng thẳng và khí thế đó khiến mọi người vô cùng chấn động.
“Các cậu đã gặp cha mẹ của Mũi Mĩm?" Đỗ Hoành Nghị nghe thấy lời Tề Quân nói, sửng sốt.
Lại thấy vẻ mặt của mọi người, cũng biết mọi việc không đơn giản.
"Sao các anh biết đó là cha mẹ của Đô Đô, dáng dấp như thế nào?" Sở Sở cũng ngạc nhiên, cậu từng thấy Tiểu Hắc mang sói con về nhà bọn họ, nhưng từ đó về sau, cậu không còn nhìn thấy con sói bạc uy phong kia nữa.
"Là Vệ đoàn giới thiệu cho chúng tôi, chúng tôi mới biết đó là cha mẹ của Đô Đô, cha mẹ của Đô Đô cứu chúng tôi, nếu không có bọn nó, chúng tôi đã bị bầy sói áp đảo rồi." Tề Quân nhớ lại tình trạng bi thảm của đội Turgenev, không nhịn được rùng mình một cái.
Rất đáng sợ, hàng trăm người, như bị nhấn chìm trước đàn sói.
Cuối cùng đến cả mảnh vụn cũng không còn sót lại.
Thậm chí Tề Quân còn nghi ngờ, cho dù có người đến vị trí đó để điều tra, cũng chưa chắc đã điều tra ra được gì.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không tin trên thảo nguyên có nhiều sói tụ tập như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không biết năng lực công kích của bầy sói lại kinh khủng như vậy.
Tề Quân tin, hình ảnh bầy sói tụ tập hôm đó chắc chắn không được ghi lại.
Bởi vì bọn chúng vì ánh trăng mà đến, cuối cùng cũng biến mất trước khi ánh trăng biến mất.
"Chuyện gì đã xảy ra, tại sao các cậu lại gặp phải bầy sói?" Đỗ Hoành Nghị nhìn vẻ hoảng sợ trong mắt các chiến sĩ, kinh ngạc vô cùng, anh ấy không ngờ bọn Vệ Lăng đi làm nhiệm vụ còn gặp phải sói.
Nghe ra ít nhất cũng phải hàng nghìn con.
“Đỗ đoàn, may là có đám chó sói đó, nếu không chưa chắc chúng tôi đã quay về được. Cha mẹ của Đô Đô oai phong cực kỳ, anh không biết đâu, nhóm chúng tôi được cha Đô Đô dẫn đi xuyên qua bầy sói, anh biết cảm giác khi đó thế nào không?"
Tề Quân nói đến đây, vẻ mặt hơi choáng váng.
"Chúng tôi đi ngang qua hàng nghìn con sói, hàm răng sắc nhọn của bọn chúng chỉ cách chúng tôi có mấy cm. Lúc đó cả người tôi toàn là mùi máu, cậu ấy còn lo mấy con sói kia sẽ mở miệng cắn tôi." Bạch Ái Quốc tiếp nối câu chuyện của Tề Quân.
Thạch Dũng Quân cũng không nhịn được nói thêm: “Đúng vậy, đi giữa bầy sói, toàn thân chúng tôi đều căng thẳng. Nhìn thấy nhiều sói như vậy ai mà không sợ, cả một đàn không nhìn thấy cuối luôn, chúng tôi đi theo cha Đô Đô, bởi vì tin tưởng, Vệ đoàn tin tưởng cha của Đô Đô, chúng tôi cũng tin, sau đó tất cả chúng tôi đều được cứu."
“Đi ở giữa, ngược dòng với bầy sói, cha Đô Đô giống như vua sói, vua của vạn sói, dẫn chúng tôi rời đi an toàn, cảm giác đó thật tuyệt vời, giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy phấn khích đến cả người phát run."
Tề Quân sắp xếp lại ngôn ngữ mới nói ra được lời này.
Đỗ Hoành Nghị không tận mắt nhìn thấy những gì bọn Tề Quân đã chứng kiến, nhưng nghe bọn họ miêu tả như vậy, cả người anh ấy cũng nổi cả da gà.
Quá kinh khủng!
Ngay khi bầu không khí trong phòng bệnh đang phát triển theo hướng kỳ lạ thì trên sân thượng, rốt cuộc Vệ Lăng cũng buông Tần Thanh Man trong vòng tay ra.
"Bà xã, sao các em lại đến thủ đô?"
Bởi vì bị thương nặng, bởi vì phải hoàn thành nhiệm vụ, báo cáo với cấp trên nên hắn mới ở thủ đô.
Tại sao bọn Tần Thanh Man và Sở Sở lại đến thủ đô? Nếu hắn nhớ không nhầm, sói con cũng ở đây.
Sói con là chó sói, dưới tình hình bây giờ không tiện mang đến thành phố lớn, điều này dễ dẫn đến hiểu lầm.
"Là hai vụ án đó."
Tần Thanh Man dựa vào trong lòng Vệ Lăng, giải thích.
Lúc hai vụ án kia được phá, Vệ Lăng đúng lúc về nhà một chuyến, biết được vai trò của Tần Thanh Man, Sở Sở và sói con trong việc giải quyết hai vụ án lớn đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận