Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 606 -




“Chị dâu, có phải trong tay người xấu có súng không?” Hoàng Uyển Thanh đã nghe hiểu tính nghiêm trọng trong lời nói của Tần Thanh Man.
“Có thể có, là hai người cực kỳ nguy hiểm, có thể có liên quan đến nhiệm vụ hôm nay của A Lăng.” Tần Thanh Man nghĩ xa hơn, cũng không giấu diếm Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở, nói hết tất cả những gì mình biết và đoán được.
Đây là đang chuẩn bị hai tay.
Mặc dù lúc này người xấu đang ở nhà Tần Lỗi bên cạnh, nhưng ai cũng không thể đảm bảo hai người này có đến nhà bọn họ không, cho nên động tác của bọn họ bên này nhất định phải nhanh, nhất định phải mau sớm rời khỏi ngôi nhà đã trở nên nguy hiểm.
Lúc này Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở đều không hỏi nữa, nhanh chóng sửa soạn chính mình.
Đừng thấy Sở Sở còn nhỏ, nhưng gần đây bị Vệ Lăng bắt rèn luyện không ít, cộng thêm biết Vệ Lăng không ở nhà, làm đàn ông con trai, cậu phải bảo vệ hai chị gái.
Vừa nghĩ như vậy, cậu liền bình tĩnh lạị.
Dù tay chân vẫn còn lộn xộn, nhưng cũng không đến nỗi lộn xộn đến mức đứng cũng đứng không vững.
Hoàng Uyển Thanh càng kiên cường hơn, nhà họ Hoàng bọn họ, bậc cha chú, anh cả đều là quân nhân, cô ấy đã sớm được nuôi dưỡng ra phong thái không sợ hãi trước hiểm nguy.
Tần Thanh Man vốn còn lo lắng Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở rối, thấy hai người đều bình tĩnh, cô mới thở phào một hơi.
Tốn mấy phút, cả nhà ba người đã trang bị đầy đủ chuẩn bị ra khỏi nhà.
Nhà cô không có vũ khí mang tính công kích, ai cầm dao thì cầm dao, ai cầm gậy thì cầm gậy, những thứ đồ này ở trong tay thật ra chỉ mang tính tăng thêm can đảm, nhưng dù sao càng dễ mang lại cho người ta cảm giác an toàn hơn so với hai tay không.
“Lát nữa chúng ta leo ra từ tường rào gần nhất.”
Trước khi ra khỏi nhà, Tần Thanh Man bắt đầu chỉ huy chiến thuật.
Chắc chắn không thể rời khỏi từ cửa viện, ở đó gần nhà Tần Lỗi, rất dễ kinh động đến hai tên côn đồ ở nhà bên cạnh.
“Uyển Thanh, Sở Sở, lát nữa không nên hốt hoảng, bất kể gặp phải tình huống gì trước tiên phải bảo vệ chính mình, chị cũng như vậy, cho nên không cần bạo dạn chống lại, thời gian rời khỏi rất quý giá, không cần nói không nên nói tình nghĩa gì hết, phải có lý trí, chỉ có thông báo cho bí thư mới có thể cứu nhiều người hơn.
Tần Thanh Man nói ra dự tính xấu nhất.
“Chị.” Sở Sở hoảng sợ nhìn Tần Thanh Man, mặc dù ở trong bóng tối cậu cũng không thể nhìn ra được hết vẻ mặt của Tần Thanh Man.
Hoàng Uyển Thanh không nói chuyện, nhưng cô ấy biết Tần Thanh Man lúc này mới lý trí nhất.
Nhưng cũng lý trí đến mức khiến người ta muốn khóc.
“Hai người xấu đều vô cùng lợi hại, tất cả chúng ta đều không phải đối thủ của bọn họ, cho nên sự an toàn của mỗi người chúng ta đối với những người khác mà nói mới không có nỗi lo về sau, trốn thoát thêm một người tốt hơn bị diệt hết.”
Tần Thanh Man lý trí xoa đầu Sở Sở một cái.
Thật ra cô cũng không muốn tính đến chuyện xấu nhất, nhưng ở dưới tình huống này nhất định phải tính đến chuyện xấu nhất, bởi vì không có ai hiểu rõ người nhà Chu Hồng Hà bên cạnh có tính cách gì so với cô.
Nếu vào lúc tính mạng bị đe dọa, bọn họ thật sự có thể làm ra bất cứ cái gì.
Hơn nữa thù hận của nhà bên cạnh với nhà bọn họ vô cùng sâu đậm, nói không chừng có người thấy cô không vừa mắt muốn tính kế cô.
Không trách Tần Thanh Man lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mà ở nhà Tần Lỗi kia ngoại trừ Tần Lỗi, nhân phẩm những người khác thật sự không tốt lành gì.
“Hai đứa nhớ kỹ, có thể chạy trốn thì chạy trốn, không chạy trốn được thì đầu hàng.” Tần Thanh Man không muốn người trong nhà hy sinh không biết sợ.
Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở đều là lần đầu tiên nghe thấy cách chỉ bảo như thế này, kinh sợ đến mức đôi mắt mở to.
Chuyện như đầu hàng chẳng phải chuyện mất mặt nhất sao!
“Đây gọi là chiến lược đầu hàng, chúng ta chẳng qua là vì kéo dài thời gian cứu viện, là lừa người khác, mà chị tin tưởng bọn A Lăng chắc chắn cũng có thể đoán được chỗ chúng ta có nguy hiểm, nhất định sẽ nhanh chóng chạy đến cứu chúng ta.”
“Biết….em biết rồi.”
Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở thấy Tần Thanh Man nói rất nghiêm túc, nhanh chóng gật đầu.
“Đi, chúng ta nhẹ nhàng một chút, đừng kinh động đến người xấu.” Tần Thanh Man nhẹ nhàng mở cửa phòng khách, trước tiên để ý bên ngoài một lát, sau khi cảm thấy không có gì nguy hiểm, mới ôm sói con lên.
Thị lực của người ở trong bóng tối chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, chỉ có sói con không bị ảnh hưởng.
Sở Sở chân ngắn, được Hoàng Uyển Thanh cõng lên.
Một đám ba người một con sói lần lượt bước chậm rãi dọc theo mái hiên ra phía tường viện đằng xa, ở đó là con đường phá vòng vây mà Tần Thanh Man đã thấy ổn từ trước.
Sói con cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, nó không chỉ khôn ngoan nằm trong lòng Tần Thanh Man, thậm chí không phát ra tiếng nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận