Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 452 -




Kể từ sau khi Vệ Lăng tan làm là trở về nhà mỗi ngày, nhà họ Tần càng thêm ấm áp và vui vẻ, những lúc tâm trạng tốt Tần Thanh Man sẽ để Vệ Lăng mang một chút đồ ăn đến cho mấy người Đỗ Hoành Nghị, dù không nhiều lắm, nhưng có thể bảo vệ được thì phải bảo vệ, không bảo vệ được thì sẽ bị mấy người Vương Thừa Bình cướp mất.
Dù sao thì điều này cũng trở thành một việc vô cùng vui vẻ.
Có một hôm Tần Thanh Man ngồi tính ngày một chút, dường như cũng chẳng cách Tết được mấy ngày nữa, dựa theo thời gian biểu của Vệ Lăng, vừa vặn giao thừa cùng với mùng 1 Tết đều có thể đón Tết ở nhà.
Như vậy cho nên Tần Thanh Man dự định lên thị trấn mua thêm ít đồ.
Khoảng thời gian này cô đã đan áo len quần len cho người trong nhà, vẫn còn chưa đến Tết, bất kể là Vệ Lăng, hay là cô và Sở Sở đều đã thay áo mới rồi, chủ yếu là do thời tiết thực sự rất lạnh, quần áo len lúc trước đã bị mài mòn rất nghiêm trọng, cũng không còn giữ ấm được lắm, cho nên Tần Thanh Man dứt khoát để mọi người trong nhà đổi áo mới luôn.
Không chỉ có như vậy, cô mua khá nhiều len sợi, vì vậy lại đan thêm áo len cho mọi người.
Dù sao thì cũng phải thay giặt.
Năng xuất đan áo len của Tần Thanh Man rất cao, cũng đã sắp đan xong chiếc áo len thứ hai rồi.
Đậu phụ đã được mang về từ nhà Trương Hồng Mai lại tiếp tục dùng để làm thành đậu phụ lông, trong thời gian đang lên men, kiểm tra gia vị thấy không còn nhiều, Tần Thanh Man dự định ngày hôm sau sẽ đi lên thị trấn.
Đi lên thị trấn lần này ngoại trừ dự định mua thêm một ít len sợi, cô còn muốn đi gặp Hoàng Uyển Thanh, gặp xong rồi sau đó đi mua một ít gia vị rồi trở về nhà, việc ăn uống của nhà cô dạo gần đây rất tốt, ngày nào cũng có thịt, cho nên mấy thứ như ớt, gia vị đều tiêu hao rất nhanh.
Tần Thanh Man lên kế hoạch xong liền bắt đầu chuẩn bị.
Quà cưới lần trước Hoàng Uyển Thanh tặng cho cô và Vệ Lăng cũng không hề qua loa, cho nên Tần Thanh Man dự tính mang cho Hoàng Uyển Thanh một ít đồ tốt.
Cô mặc dù không biết rõ về điểm thanh niên trí thức cho lắm, nhưng cũng biết rằng ở điểm thanh niên tri thức không thể nào ăn một mình được.
Tần Thanh Man cũng không tính tặng cho Hoàng Uyển Thanh quá nhiều đồ ăn, mà chỉ gói mấy cái bánh bao hấp chín rồi mang tới, sau đó lại cầm theo một cái khăn quàng cổ.
Khăn quàng cổ là do chính tay cô đan, màu đỏ tươi, rất hợp với những cô gái có làn da trắng nõn.
Sắp xếp xong đồ đạc phải mang theo, Tần Thanh Man dặn dò Sở Sở ở nhà, "Em với Đô Đô ở nhà trông nhà, không được chạy lung tung, chị đi lên nông trường Hồng Kỳ gặp Hoàng Uyển Thanh một chuyến, trước khi trời tối sẽ trở về."
"Chị ơi, hay là, cho em đi cùng với chị đi."
Sở Sở cũng muốn ra ngoài cùng với Tần Thanh Man.
"Không được." Tần Thanh Man nghiêm túc từ chối, sự từ chối này cũng bởi hai nguyên nhân sau, thứ nhất lần trước đưa Sở Sở ra ngoài Sở Sở đã bị thương, đại khái phải mất tầm nửa tháng vết thương trên mặt mới khỏi, nguyên nhân thứ hai là bởi vì nhóc sói còn.
Nhóc sói con còn nhỏ, nhất định phải có người ở nhà trông nom.
Nếu không có ai trông nom sẽ rất dễ gặp phải rắc rối, đụng đổ mấy thứ trong nhà thì còn đỡ, nếu mà lén chạy ra ngoài bị chó săn cắn vậy thì mới là hết cách cứu vãn.
Cho nên nhất định phải để Sở Sở ở nhà.
Một là trông nom nhóc sói con, thứ hai cũng là có người cho nhóc sói con ăn.
Nhóc sói con còn nhỏ, đồ ăn lại là thức ăn lỏng, ngày nào cũng chạy nhảy ầm ĩ, hiện tại ít nhất một ngày cũng phải uống đến năm bữa sữa, nếu như uống ít đi một bữa, nhóc sói con có thể làm ầm ĩ đến mức nhà cửa đều loạn hết cả lên.
"Vầng " Ánh mắt của Sở Sở theo tầm mắt của Tần Thanh Man nhìn về phía nhóc sói con ở bên chân, chỉ có thể thỏa hiệp.
Chung giường với nhóc sói con lâu như vậy, tình cảm đối với nhóc sói con của Sở Sở cũng không hề nhẹ.
"Chị để lại bánh bao cho em ở trong nồi, còn có bánh sữa nữa, khi nào đói thì hâm nóng lên rồi ăn." Tần Thanh Man không yên tâm dặn dò.
"Em biết rồi, chị ạ, chị yên tâm đi, em đã học được cách vắt sữa rồi, chắc chắn sẽ không để Đô Đô đói đâu." Sở Sở biết tiếp theo Tần Thanh Man sẽ nói gì, cho nên dứt khoát tiếp lời một câu như vậy.
Tần Thanh Man nở nụ cười, cũng không tiếp tục căn dặn nữa, mà lần lượt vò đầu Sở Sở và nhóc sói còn con, sau đó mặc áo bông lên rồi đi ra ngoài.
Áo bông cô mặc chính là áo bông mới, bông bên trong đều là bông mới, so với chiếc áo bông cũ thì ấm áp hơn nhiều.
Đeo găng tay thật dày, Tần Thanh Man đi tới cổng đồn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận