Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 291 - Đông chí 3




Tần Thanh Man nghe xong thiếu chút nữa quên luôn việc cắt dưa chua.
Đường đường là một đại đoàn trưởng, ủy viên chính trị, trưởng ban hậu cần, cả ba ông tuổi đều không hề nhỏ chút nào mà lại có thể làm ra được chuyện như cướp sủi cảo chiên, đúng thật là…
Đúng thật là rất đáng yêu!
Tần Thanh Man lập tức cười đến mức gãy cả lưng.
Khóe miệng Vệ Lăng cũng nhếch lên, giải thích một câu: “Đám người Đỗ Hoành Nghị bọn anh có quan hệ khá tốt với mấy người đại đoàn trưởng, bình thường mọi người cũng hay lén đùa nhau, mấy người đại đoàn trưởng đều coi bọn anh như con cháu trong nhà.”
“Đã nhìn ra được.”
Tần Thanh Man gật đầu cười.
Nghe Vệ Lăng nói đánh ba vị thủ trưởng mỗi người một đấm còn có thể bình yên vô sự trở về là cô đã biết được thái độ, cách đối xử của mấy vị thủ trưởng với cấp dưới.
“Vợ à, thật ra chủ yếu là đồ ăn em nấu quá thơm, mà mấy người đại đoàn trường vì công việc nên không thể tới nhà chúng ta ăn cơm tết, thế là họ ghen ghét với đám người Đỗ Hoành Nghị nên mới cố ý để bọn họ nhịn đói hai bữa.” Vệ Lăng ghé sát vào tai Tần Thanh Man nói.
Hơi thở ấm áp truyền vào trong tai Tần Thanh Man, kích thích da đầu Tần Thanh Man run lên.
Nhưng cô cũng nghe ra được một việc, đó chính là thức ăn trong nhà ăn của sư đoàn có lẽ rất khó ăn.
Vệ Lăng nhìn ra được vẻ mặt của Tần Thanh Man, bất đắc dĩ gật đầu.
“Đầu bếp trưởng trong nhà ăn của bọn anh không xuất thân từ đầu bếp chính quy nhưng luôn đi theo đại đoàn trưởng, từ khi đại đoàn trưởng vẫn còn là đại đội trưởng ông ấy đã luôn đi theo đánh trận, sau này bị thương trong chiến tranh mới rút lui khỏi tiền tuyến. Đây vốn là xuất ngũ vì bị thương, có thể sẽ được sắp xếp cho một công việc tốt nhưng đầu bếp không muốn rời khỏi quân đội.”
“Tại sao?” Tần Thanh Man tò mò truy hỏi.
“Đầu bếp là người Đông Bắc, người nhà đã hi sinh trong chiến hoạn, ông ấy trở về đến một người thân cũng không có, còn không bằng ở lại trong quân đội. Đối với ông ấy thì quân đội chính là ngôi nhà thứ hai.” Vệ Lăng giải thích tiếp.
Tần Thanh Mạn hiểu: “Thế nên mới sắp xếp ông ấy vào ban hậu cần?”
Nhà ăn quân đội thuộc về ban hậu cần.
Nói đến đây Vệ Lăng càng bất đắc dĩ: “Vốn là định sắp xếp cho ông ấy một công việc thoải mái trong bộ hầu cần, nhưng đầu bếp lại thích ồn ào náo nhiệt, cứ nhất quyết phải đến nhà ăn làm, mà một lần làm này là làm đến tận sư đoàn bọn anh đóng giữ trên mảnh đất này.”
Tần Thanh Man nghe vậy, như có điều suy nghĩ, hỏi: “Đầu bếp bị thương gì thế?”
Nếu là bị thương ở tay, chân thì nhất định không thể làm được công việc trong phòng bếp nên chắc chắn là vết thương không ảnh hưởng gì tới hoạt động.
“Vị giác.” Vệ Lăng thẫn thờ nhìn Tần Thanh Man.
Chớp mắt một cái Tần Thanh Man biết tại sao Vệ Lăng lại làm ra dáng vẻ này rồi.
Để cho một người bị mất vị giác đi làm bếp trưởng của sư đoàn, việc tuy chưa lấy mạng được nhưng chắc chắn là có thể khiến người ta phát điên.
Đối với người bị mất vị giác, dù là ăn cái gì cũng đều chỉ có một vị, không chỉ không nếm được mặn nhạt mà còn không nếm ra được là ăn ngon hay ăn dở. Khó trách mỗi lần nói đến thức ăn trong nhà ăn sư đoàn là sắc mặt mấy người Đỗ Hoành Nghị lại có vẻ là lạ.
“Không có người phản đối sao?” Tần Thanh Man kinh ngạc.
Nhà ăn của sư đoàn không chỉ vẻn vẹn vài trăm người ăn mà là hơn mấy nghìn, mấy chục nghìn người. Nhiều người như vậy chắc chắn là không thể người nào cũng quan tâm đến công lao to lớn của đầu bếp.
“Sao mà không có ai phản đối được, tất nhiên là có người phản đối nhưng bọn anh có đại đoàn trưởng Vương với ủy viên chính trị Trương. Đừng có nhìn bọn họ trước mặt bọn anh gần gũi bình dị như vậy mà nhầm, trong toàn bộ sư đoàn, khu quân nhân, thậm chí là cả trong quân khu họ đều là những nhân vật có tiếng cả đấy. Chỉ cần là nơi có bọn họ thì không ai dám nghi ngờ mệnh lệnh của sư đoàn hết.”
“Đại đoàn trưởng với ủy viên chính trị đều là những thủ trưởng tốt.”
Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng nói vậy, cô lập tức có cái nhìn mới về Vương Thừa Bình và ủy viên chính trị Trương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận