Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 294 -




Vệ Lăng vừa khẽ dựa, Tần Thanh Man đã vô thức đưa tay lên đỡ, Vệ Lăng thuận thế dựa luôn lên người Tần Thanh Man, thậm chí còn duỗi tay ôm cô chặt trong ngực.
Người uống rượu thường nóng hơn người bình thường một chút.
Cộng thêm cơ thể Vệ Lăng khỏe mạnh, cho dù ở bên ngoài, Tần Thanh Man được Vệ Lăng ôm vào trong ngực cũng không cảm thấy lạnh. Cơ thể cao lớn của hắn đã cản hết gió lạnh cho cô, trong hoàn cảnh nhỏ hẹp này, cô vừa an tâm lại vừa run sợ.
"A Lăng?" Tần Thanh Man đang nghĩ xem không biết là Vệ Lăng say thật hay say giả.
Từ những hành động trước đó có vẻ hắn không giống như là uống say nhưng khi say mỗi người lại có một biểu hiện khác nhau, có một số người nhìn thì có vẻ như vô cùng tỉnh táo nhưng thật ra là đã say. Có một số người sau khi uống rượu sẽ làm ầm lên rất hăng nhưng lại chẳng có việc gì cả, chỉ là đang mượn rượu để phát tiết cảm xúc thôi.
Thế thì bây giờ Vệ Lăng đang thuộc về tình huống nào.
"Vợ, anh không say." Giọng nói của Vệ Lăng kịp thời vang lên bên tai Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man: ...
Bình thường người uống say đều nhấn mạnh nói mình không say.
"A Lăng, em đỡ anh về, bên ngoài lạnh, uống rượu xong chúng ta không nói linh tinh." Không cần biết Vệ Lăng có say hay không, Tần Thanh Man đều không định điên điên với hắn ở bên ngoài. Trời rất lạnh, tất nhiên là phải về phòng hưởng thụ sự ấm áp rồi.
"Được."
Vệ Lăng sau khi uống rượu cũng coi như là ngoan ngoãn nghe lời, cũng không càn quấy.
Cũng bởi vậy mà Tần Thanh Man càng không thể đoán được rốt cuộc Vệ Lăng có say hay không.
Dù sao hôm nay bọn họ cũng uống rượu ngâm, là rượu ngâm chung với nhân sâm, lộc nhung, cẩu kỷ.
Tần Thanh Man nhớ lại công hiệu của rượu nhân sâm, lộc nhung, mặt cô đột nhiên đỏ lên. Lúc lấy rượu cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, đến khi mang rượu lên bàn mới nhớ ra rượu này ngoại trừ có công hiệu lưu thông máu, bổ khí ra còn có một công hiệu mà rất nhiều đàn ông thời sau sùng bái.
Đó chính là bổ thận!
Đời sau, trong cái thời mà rượu ngâm toàn lộc nhung trồng được còn có thể bổ thận thì ở cái thời kỳ mà rượu ngâm toàn nhân sâm, lộc nhung, cẩu kỷ hành thật giá thật thì còn bổ đến mức nào.
Tần Thanh Man vừa nghĩ thế liền cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Vệ Lăng trong ngực mình lại cao hơn.
"A Lăng, chúng ta về thôi, Sở Sở vẫn còn đang chờ chúng ta đó." Tần Thanh Man kinh hãi run sợ, nhẹ nhàng dìu cánh tay Vệ Lăng bước đi nhanh hơn. Cô muốn về phòng nhanh hơn một chút.
"Vợ ơi."
Vệ Lăng vốn còn đang thành thật đi theo sau đột nhiên dừng bước.
"Sao thế?" Trong lòng Tần Thanh Man có dự cảm chẳng lành.
"Vợ ơi, anh không về phòng đâu." Vệ Lăng từ chối yêu cầu về nhà.
Tần Thanh Mạn há hốc miệng: "Tại… tại sao?" Trời đang lạnh như vậy không về phòng đi còn đứng trong sân làm gì, không phải trước đó đã đồng ý về phòng với mình sao? Sao đột nhiên lại đổi ý rồi!
Tần Thanh Man cố gắng nhớ lại xem câu nào của mình đã kích thích Vệ Lăng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được câu nào của mình có vấn đề, chỉ có thể mạnh mẽ kéo Vệ Lăng về.
"Sở Sở." Vệ Lăng đặt hơn nửa sức nặng cơ thể mình lên người Tần Thanh Man.
"Sở Sở làm sao?"
Tần Thanh Man bị sức nặng ép tới mức không thể nào di chuyển được vô cùng nghi hoặc. Quan hệ của Vệ Lăng với Sở Sở rất tốt, chưa từng thấy bọn họ cãi nhau, cô cũng có thể cảm nhận được Vệ Lăng thật lòng tiếp nhận Sở Sở.
"Vướng víu."
Vệ Lăng nghiêm trang nói ra lời ghét bỏ.
Tuy lời nói nghe có vẻ ghét bỏ nhưng thật ra ngữ khí lại không hề ghét bỏ, mà là bất đắc dĩ.
Tần Thanh Man lập tức nghe ra được ý nghĩ thật sự của Vệ Lăng, đây là đang phàn nàn hai người không có thế giới riêng, ngại tên nhóc thối Sở Sở này kẹp giữa hai người làm họ thiếu đi sinh hoạt vợ chồng riêng tư.
"A Lăng."
Tần Thanh Man có thể thông cảm cho Vệ Lăng nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác.
Sở Sở còn nhỏ, nhất định phải sống cùng bọn họ, cho dù là sống ở nhà họ Tần hay là sau này bọn họ có nhà riêng của mình thì cậu nhóc vẫn sẽ sống với bọn họ, cho đến tận khi trưởng thành mới thôi.
"Vợ, anh không ghét Sở Sở, ngay lúc này anh chỉ muốn ôm em thôi, ôm em một cái thật chặt." Trong lời nói tỉnh táo của Vệ Lăng còn có chút tủi thân.
Tần Thanh Man tối nào cũng ôm nhau ngủ chung: ...
Được rồi, không so đo với người uống say.

Bạn cần đăng nhập để bình luận