Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 577 -




Mấy người lớn vừa bóc hạt thông trong tay vừa cười nhìn đám trẻ đùa vui ồn ào.
“Tôi nói mấy đứa chơi thì chơi, nhưng phải chú ý lớp băng dưới chân một chút, mọi người tập trung một chỗ đốt pháo, rất dễ đạp nứt lớp băng, nếu thật sự nứt ra khe hở, mọi người lại đang ở bên trên thì nguy hiểm lắm.” Cha Tam Mộc là người ở đâu có nào nhiệt thì sẽ ở chỗ đó, đúng vậy, anh ta đang đứng bên bờ hồ xem náo nhiệt.
“Mau nhìn thử đi.”
Nghe thấy lời nhắc nhở của cha Tam Mộc, bất kể là Sở Sở hay Tam Mộc đều cuống cuồng.
Vội vàng ngừng chơi đốt pháo, rồi ngồi xổm người xuống dùng tay cào lớp băng dưới chân, trước đó bọn họ đã đốt rất nhiều pháo, trên mặt băng cũng nổ ra vô số bọt tuyết, nếu không phủi bọt tuyết đi, thực sự không nhìn rõ được tình hình cụ thể của lớp băng dưới chân.
Cha Tam Mộc vì một câu nói của mình khiến cho đám trẻ bận rộn còn cảm thấy rất có thành tựu.
Một người lớn khác ở bên cạnh liếc nhìn cha Tam Mộc một cái, nhỏ tiếng nói: “Tôi nói Cẩu Đản, anh bớt đi, anh đây rõ ràng là thấy mình không chơi trong lòng không thoải mái mới cố ý gây sự với đám trẻ.”
Cẩu Đản nghiêm mặt: “Sao mà có thể chứ, tôi đây là lo lắng cho sự an nguy của đám trẻ thôi.”
Một người lớn khác cũng không ưa sự đắc ý của cha Tam Mộc, khinh bỉ nói: “Nhảm nhí, rõ ràng anh hâm mộ ghen tị.” Thấy cha Tam Mộc muốn phản bác, người đó nói thêm lần nữa: “Chỗ chúng ta lạnh cỡ nào, băng trong hồ dạy bao nhiêu có ai không biết, nếu thật sự có thể nổ mấy cái pháo lớn một chút thì có thể nổ nứt mặt băng, cá trong hồ đã bị mò hết từ lâu rồi, chứ không phải mọi người chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng.”
Cha Tam Mộc thấy lời đã nói đến mức này, cũng không tranh cãi, mà cười vô cùng đắc ý, nhỏ tiếng nói: “Lúc nhỏ chẳng phải chúng ta chưa từng đốt pháo chơi sao, đúng không, thấy bọn nhỏ chơi vui vẻ như vậy, tôi ghen tị rồi.”
Trái lại anh ta thừa nhận rất dứt khoát.
“Cẩn thận anh rể Sở Sở chỉnh đốn anh.” Có người nhắc nhở cha Tam Mộc.
Cha Tam Mộc hoảng suýt chút nữa tóc cũng dựng thẳng lên: “Không đến nỗi chứ.” Không phải anh ta chỉ trêu chọc đám trẻ một chút à, đến nỗi bị chỉnh đốn sao.
“Dù sao anh cũng bớt bắt nạt Sở Sở lại, bằng không anh sẽ biết được anh rể thằng bé rốt cuộc lợi hại cỡ nào.”
Hai người lớn cười nhạo cha Tam Mộc cười vô cùng vui vẻ, giống y chang lúc này cha Tam Mộc trêu chọc đám trẻ trên mặt băng vậy.
Cha Tam Mộc nhìn hai người bất đắc dĩ dời một cái liếc mắt.
Nhưng cũng bớt trêu chọc trẻ con lại không ít, anh ta đều không chọc nổi hai người lớn nhà Sở Sở.
“Sột soạt, sột soạt—”
Trên mặt băng, đám trẻ này vẫn đang gạt bỏ bọt tuyết trên mặt.
Chỗ tớ không có vết nứt.” Có đứa trẻ báo cáo với Sở Sở.
“Chỗ tớ bên này cũng không có.”
“Chỗ tớ cũng không luôn, lớp băng này dày như gì á, sao chúng ta có thể dễ dàng nổ ra khe nứt được.”
Có đứa trẻ cuối cùng cũng không nhịn được nghi ngờ lời nói của cha Tam Mộc.
“Thôi bỏ đi, mặc kệ có thể nổ ra hay không, chúng ta vẫn nên đổi chỗ chơi.” Sở Sở đứng dậy đếm số pháo trong ta, nếu còn lại nhiều thì đổi chỗ đốt, nếu còn lại ít thì ở tại chỗ thả hết rồi về.
Mấy đứa trẻ khác cũng đều lấy pháo của mình ra đếm.
Pháo trước đó mọi người đốt đều là của Sở Sở cho, trong túi còn có pháo nhặt đến.
Cứ đếm như vậy, số lương vẫn còn nhiều.
“Hay là, tôi đốt cho mọi người nhé, trọng lượng một mình tôi chắc chắn nhẹ hơn trọng lượng của đám trẻ mấy đứa đấy, đứng trên mặt băng chắc chắn không sao.” Cha Tam Mộc nhìn pháo trong tay đám trẻ thật sự vô cùng ngứa tay.
Đặc biệt là cái xâu Sở Sở lấy ra đó.
Đó là một xâu pháo nhỏ.
Có chút khoảng cách ở đồn Kháo Sơn và trấn trên, xã cung tiêu có pháo đều bị trấn trên và công chức bên nông trường Hồng Kỳ mua hết, năm nay nhà bọn họ ăn tết vẫn là pháo đất, chính là loại tự chế.
Sức mạnh pháo tự chế không chỉ nổ vang dội hơn xã cung tiêu, còn một điểm chính là màu sắc u tối, cho nên cũng đốt vào đêm ba mươi, sau đó thì không có.
Cha Tam Mộc từ nhỏ đến lớn còn chưa chơi pháo thật sự như thế nào, trong tưởng tượng pháo rất lợi hại.
Coi như có người nhắc nhở, anh ta vẫn muốn đốt pháo trong tay đám trẻ cho đỡ ghiền.
Đám trẻ Sở Sở này nghe thấy lời của cha Tam Mộc lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cha Tam Mộc, đây là thật sự coi bọn họ là kẻ ngốc sao!
Tam Mộc khó có thể tưởng tượng cha mình ngay cả trẻ con cũng lừa, lại càng không giữ thể diện cho cha mình, cất số pháo còn dư lại vào trong túi áo, lớn tiếng từ chối: “Cha, cha dám lừa chơi pháo của bọn con, con sẽ về nói cho mẹ biết.”
Cha Tam Mộc:...lại là một ngày muốn đánh đứa con bất hiếu.
“Ha ha ha ha ha—”
Nhìn cha Tam Mộc bị chính con trai mình uy hiếp, bất kể là người lớn xem náo nhiệt hay đám trẻ Sở Sở đều nhịn không được bật cười lớn tiếng.
Kẻ cắp gặp bà già, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận