Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 391 -




Vệ Lăng hoàn toàn không biết mình chỉ đưa người tới một chuyến thôi mà còn có thể bị "nhớ nhung", dù sao thì đưa người tới nơi xong hắn đã nhanh chóng trở về. Vội vàng trở về cũng không phải để sớm gặp vợ, mà là muốn cách vợ gần một chút.
Trong thời gian làm việc hắn không thể tự ý rời khỏi đơn vị, đây là kỷ luật quân đội.
Đoàn xe vội vàng đến, rồi lại vội vàng quay về.
Lúc đi đi ngang qua đồn Kháo Sơn, nhưng lúc về lại không đi qua nữa, mà là tới sư đoàn trước. Vẫn còn chưa tiến vào sư đoàn, Tiểu Thạch đang lái xe, suy nghĩ rồi nói: "Trung đoàn trưởng, hay là anh trở về thăm chị dâu đi?"
Tần Thanh Man gặp phải công an giả cũng là trong nguy hiểm chồng chất mà thoát được một mạng, chắc chắn ít nhiều cũng sẽ bị dọa sợ, Vệ Lăng đi gặp cô cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Vệ Lăng từ phía xa nhìn về phía một ngôi nhà trong đồn Kháo Sơn rồi lắc đầu, kiên định nói: "Trở về sư đoàn, đây là quân lệnh."
Việc đầu tiên quân nhân phải tuân thủ chính là kỷ luật.
Mà sự kỷ luật sớm đã ăn sâu vào trong xương cốt Vệ Lăng, kiếp trước kiếp này cả hai đời hắn đều là quân nhân, cho nên sẽ càng hiểu rõ kỷ luật cùng chức trách của một người quân nhân.
Tiểu Thạch nhìn vẻ mặt của Vệ Lăng thông qua kính chiếu hậu, biết ý của Vệ Lăng.
Đoàn xe ngay ngắn cuối cùng vẫn theo lộ tuyến đã xác định ban đầu mà tiến vào sư đoàn, Vệ Lăng đi gặp Vương Thừa Bình để bàn giao công việc, còn những người khác thì nhanh chóng trở về doanh trại.
Ở đồn Kháo Sơn, hai chị em Tần Thanh Man mặc dù trải qua chuyện của Ngô Vệ Dân, thế nhưng đến cùng thì giấc ngủ của hai người cũng không hề bị chuyện này ảnh hưởng tới, không chỉ có giấc ngủ không bị ảnh hưởng mà đến ngay cả lượng cơm cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào luôn.
Ngày hôm sau, hai chị em đúng giờ tỉnh giấc.
Nhìn ánh sáng lờ mờ trong phòng phía tây, Sở Sở chớp mắt một lúc lâu mới phát hiện ra đèn trong phòng vẫn còn sáng, đứa nhỏ lập tức quay đầu nhìn về phía đầu giường, trông thấy rõ đèn dầu hỏa đặt ở đầu giường, đứa nhỏ nhanh chóng bò dậy đi tới đó.
Lúc đi còn rất cẩn thận để không dẫm phải Tần Thanh Man đang ngủ trên giường.
Lúc Sở Sở vừa bò người dậy Tần Thanh Man đã tỉnh giấc rồi, chỉ là không mở mắt, cảm nhận được động tĩnh của đứa nhỏ, tò mò hỏi một câu: "Sở Sở, mới sáng sớm mà không ngủ thêm, em làm gì vậy?"
"A, chị, chị tỉnh rồi."
Sở Sở dừng bước, quay đầu lại nhìn Tần Thanh Man vừa mới mở mắt, nói: "Chị ơi, hôm qua quên thổi tắt đèn."
"Ừm."
Tần Thanh Man cố ý để đèn cho nên cũng ngại không nói là do mình cố ý không thổi tắt đèn.
"Ai da, nửa bình dầu bị đốt hết rồi, tiếc quá, quá đáng tiếc." Sở Sở đi tới gần đèn dầu kêu than một trận, từ giọng điệu có thể nghe ra được cậu thực sự rất đau lòng cho số dầu đã hao phí khi thắp đèn cả một đêm.
"Phù phù…"
Cậu bé phồng má thổi tắt đèn.
Đèn vừa tắt, trong phòng lập tức tối om, cái gì cũng chẳng thấy rõ nữa.
Rèm cửa nhà cậu chắn sáng vô cùng tốt, cho dù bên ngoài trời đã sáng thì trong phòng cũng chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt mà thôi. Đôi mắt của Sở Sở vừa mới thích ứng được với ánh sáng trong phòng, những tia sáng này đột nhiên biến mất, cậu lại không trông thấy rõ nữa.
Tần Thanh Man bất đắc dĩ bò dậy kéo lấy tay đứa nhỏ rồi nhét người vào trong ổ chăn.
"Chị ơi, hôm qua anh rể đã về nhà chưa?" Nằm trong chăn của mình, Sở Sở hỏi một câu.
Tần Thanh Man cũng vừa mới tỉnh lại, mặc dù không đứng dậy kiểm tra, nhưng đêm qua cô ngủ không sâu giấc lắm, trong đêm cũng không nghe thấy âm thanh gì, nghĩ một lúc, rồi đáp: "A Lăng có nhiệm vụ, tối qua chắc là không về nhà đâu." Nếu không kiểu gì Vệ Lăng cũng sẽ đến phòng phía tây nhìn bọn họ một chút.
"À."
Giọng điệu của Sở Sở mang theo chút tiếc nuối.
"Làm sao vậy, em nhớ A Lăng rồi à?" Tần Thanh Man duỗi chân từ trong chăn ra, nhẹ nhàng đá lên nệm của Sở Sở.
Sở Sở lập tức bọc chăn kín người lại: miệng lưỡi sắc bén đáp trả một câu: "Chị, chị không nhớ anh rể sao?"
Tần Thanh Man: Cô đúng là không tiện ở trước mặt đứa nhỏ nói đến chuyện có nhớ Vệ Lăng hay không.
Hơn nữa, mới sáng sớm, tại sao cô lại cùng một đứa nhỏ thảo luận chuyện người lớn như thế này chứ!
Sở Sở không nghe thấy Tần Thanh Man trả lời, lập tức đắc ý: "Chị, em phải kể với anh rể là tối hôm qua chị nhớ anh ấy nhiều lắm!"
Tần Thanh Man vô cùng bất ngờ: "Nhưng mà chị có nói cái gì đâu."
"Chị không nói ra miệng, nhưng trong lòng chắc chắn là nhớ, còn là cái kiểu nhớ ơi là nhớ cơ, em biết hết rồi." Sở Sở đúng là rất biết cách nói chuyện, nói đến mức Tần Thanh Man không thể nào phản bác được. Thật ra thì, hôm qua thời khắc trước khi đi ngủ Tần Thanh Man có lẽ cũng không nhớ đến Vệ Lăng, nhưng lại mơ gặp được Vệ Lăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận