Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 943 -




"Đây là Đô Đô sao?"
Trần Sơn Hà nhìn sói con đang lăn lộn trong tuyết đọng, ánh mắt cực kỳ hiền lành, có thể trở thành lãnh đạo cấp tỉnh, tuổi của ông ấy tuyệt đối không nhỏ, ít nhất đã hơn năm mươi rồi.
"Đồng chí Trần, đây là Đô Đô."
Tần Thanh Man biết Trần Sơn Hà hiểu rõ tình huống mới đến, chắc chắn biết sói con chỗ khác thường, nên cũng không che giấu, thẳng thắn thừa nhận thân phận của sói con.
Dù sao thì sói con cũng đã sớm đi qua đường sáng ở sư đoàn XXX.
Cộng thêm thân phận của Vệ Lăng và cô, chỉ cần cam đoan sói con không thương tổn con người thì cũng sẽ không có ai đứng ra tự tìm phiền phức.
"Đô Đô là đứa trẻ ngoan, lần lượt lập công lớn, tôi sẽ xin công lao cho nó với tỉnh." Nhân vật như Trần Sơn Hà, không đến mức không thể chấp nhận một con sói con, nói thẳng thuyết phục Tần Thanh Man.
"Cảm ơn đồng chí Trần."
Tần Thanh Man thật lòng cảm ơn, dù sao thì có người che chở cũng tốt hơn tự mình xông pha.
"Đồng chí Tần, không cần khách sáo với tôi."
Trần Sơn Hà phẩy tay, sau đó ánh mắt dừng trên tám cái rương bên cạnh hồ nước, rương không phải loại rương lớn, là loại rương nhỏ nửa mét vuông, loại rương này không đựng được quá nhiều đồ vật, nhưng lại phù hợp để vàng.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện bên trong đều là vàng thì tâm trạng của ông ấy có hơi không bình tĩnh được.
Đây là nửa tấn vàng đó!
"Đồng chí Tần, cái rương này dính sương mù, làm sao bây giờ?" Trần Sơn Hà vô thức hỏi ra nghi vấn.
"Một lát nữa là hồ nước sẽ khôi phục, nước trong hồ không có độc, dùng nước dưới hồ rửa qua một lần là được." Tần Thanh Man dám nói như vậy là bởi vì sói con đã sớm xuống hồ bắt cá, bắt cá xong thì nhào lên người mình.
Có thể thấy được nước hồ không có độc.
Mà trước đó Triệu Chính Nghiệp cũng đã nói, trong hồ nước này chỉ có cá có độc, sương mù có độc.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trần Sơn Hà yên lòng khẽ gật đầu, kể từ khi biết năng lực trù tính và tầm nhìn của Tần Thanh Man trong làng, ông ấy đã tin tưởng Tần Thanh Man vô điều kiện.
Giống như việc trước đó Tần Thanh Man dám bảo đảm cho Triệu Phi Bằng ở trước mặt mọi người.
Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người.
"Đồng chí Tần, năm đó tám cái rương này được tôi đặt dưới hồ, tôi đã kiểm tra qua ở phía dưới, đều đầy cả, ngoại trừ miếng vàng mà Đô Đô lấy đi trước đó." Triệu Phi Bằng cũng không tới gần Tần Thanh Man, mà sau khi nói xong lời này thì mở tám cái rương ra theo thứ tự.
Sau khi rương được mở ra, hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên nặng nề.
Không ai không rung động.
Dưới ánh sáng chiếu rọi của bó đuốc, tám cái rương lóe ánh vàng rực rỡ mê người, anh sáng cỡ này khiến người ta vừa yêu vừa sợ.
"Phi Bằng, được rồi, đậy nắp rương lên trên."
Tần Thanh Man nhìn thấy ánh mắt không ít người đều say mê, nói với Triệu Phi Bằng một tiếng.
"A."
Triệu Phi Bằng vẫn rất nghe Tần Thanh Man, Tần Thanh Man kêu anh ta để nắp rương lên trên, anh ta lập tức ngoan ngoãn để lên, sau khi đặt nắp rương lên trên, ánh sáng vàng rực rỡ biến mất, ánh mắt của mọi người cũng đều khôi phục thanh tịnh.
Ở đây, ngoại trừ Triệu Chính Nghiệp và Triệu Chân là người ngoài, những người khác đều là công an và quân nhân đã trải qua khảo nghiệm nghiêm ngặt của quốc gia.
Người có thể cống hiến tính mạng cho quốc gia, sẽ không dễ dàng bị vàng làm mê mẩn tâm trí.
Vừa rồi chẳng qua chỉ là phản ứng tự nhiên khi mọi người nhìn thấy vàng, giờ ánh sáng vàng biến mất, mọi người lập tức khôi phục bình tĩnh, chỉ chờ đến khi hồ nước khôi phục, mọi người mang rương và vàng trong rương xuống rửa ráy sạch sẽ là có thể xuống núi rồi.
"Phi Bằng, có lạnh hay không? Anh kiên trì thêm một chút, chúng tôi đã chuẩn bị quần áo cho anh, một lát nữa anh tắm một lượt, sau khi tắm xong thì vào lều vải hơ cho khô rồi chúng ta lại xuống núi."
Tần Thanh Man cũng không lo việc lãnh đạo Trần Sơn Hà ở đây, trực tiếp chỉ huy.
"Được."
Triệu Phi Bằng trả lời xong rồi bổ sung thêm một câu: "Đồng chí Tần, tôi không lạnh."
"Phi Bằng, anh đi qua bên cạnh đi lại một chút, đi một lát để thân thể hoạt động sẽ không lạnh." Triệu Chính Nghiệp rất quan tâm đến Triệu Phi Bằng, lo Triệu Phi Bằng nhiễm lạnh bị cảm, cũng xen vào một câu.
"Vâng, chú Chính Nghiệp."
Triệu Phi Bằng tỉnh táo là một người rất lễ phép, có lẽ có liên quan đến gia giáo, nếu không phải cha mẹ chết sớm, nếu không phải đầu óc nhiều năm không tỉnh táo, có lẽ tướng mạo cũng sẽ không hung tàn như thế.
Khi Triệu Phi Bằng nghe lời Triệu Chính Nghiệp từ từ đi lại xung quanh hồ nước, trong hồ lần nữa truyền đến tiếng vang.
Lại là âm thanh ùng ục.
Xem ra không lâu nữa, hồ nước sẽ khôi phục lại một lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận