Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 592 -




Việc hắn đi tới thời đại này đã rất kì lạ, vẫn luôn giống như cây bèo tây không rễ trôi nổi bất định, chính Tần Thanh man đã cho hắn một ngôi nhà, cho hắn một bến đỗ tâm hồn, khi hiểu ra được điều này, hắn liền biết rằng bản thân không thể nào rời xa Tần Thanh Man được.
Vừa nãy nghe thấy lời của Thi Lương Công, hắn rất lo Tần Thanh Man sẽ lựa chọn đi lên tỉnh.
Dù sao con người vẫn luôn hướng về nơi cao hơn để đi, trên tỉnh chắc chắn sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn nhiều so với nơi này.
"A Lăng, anh như vậy là đang xem thương em đấy.” Tần Thanh Man là người thông minh, có những lời không cần phải nói rõ ra, nhưng cô vẫn có thể đoán được nguyên nhân.
"Xin lỗi em, vợ ơi, là do anh không tốt, anh không nên nghĩ nhiều như thế, anh xin lỗi.” Vệ Lăng có thể cảm nhận được câu nói này của Tần Thanh Man nặng nề đến nhường nào, nhưng cũng bởi vì câu nói này khiến hắn khôi phục lại được sự tỉnh táo.
Vợ của hắn không phải là người tầm thường, tầm nhìn cũng không thể nào hạn hẹp được, làm sao có thể vì một cái cơ hội vẫn còn chưa rõ ràng ở trên tỉnh mà đưa ra quyết định vội vã được.
Là do hắn không đủ tin tưởng Tần Thanh Man.
"A Lăng, đồn Kháo Sơn rất tốt, thị trấn Hồng Kỳ cũng không tồi, em cảm thấy có ở đây mười năm đi chăng nữa cũng hoàn toàn không có vấn đề gì hết.” Tần Thanh Man tỉnh táo hơn so với tất cả mọi người, bởi vì cô tỉnh táo biết được hiện tại là thời đại gì.
Đừng thấy trên tỉnh phồn hoa giàu có hơn mà nhầm, trên thực tế nó cũng nguy hiểm hơn rất nhiều.
Ngược lại chỉ có ở đây mới ít đấu đá lẫn nhau, ở thời điểm này cũng chỉ có ở đây mới là vùng đất an ổn bình dị mà thôi.
"Vợ ơi, sau này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ suy nghĩ lung tung nữa đâu.” Thần kinh căng thẳng của Vệ Lăng cuối cùng cũng được thả lỏng.”
Hắn cũng hiểu được suy nghĩ thực sự của Tần Thanh Man.
"A Lăng, bất kể là tỉnh thành hay kinh thành chúng ta cũng đều không đi đâu hết, chúng ta cứ sống thật tốt ở nơi này, ở chỗ này của chúng ta mặc dù thiếu rất nhiều vật tư, nhưng vẫn khá tốt so với các thành phố lớn, muốn ăn thịt cũng dễ hơn." Khi nói những lời này, ánh mắt ẩn Thanh Man nhìn thoáng qua rừng núi mênh mông vô tận.
Những ngày tháng sống dựa vào núi ăn đồ núi, càng giúp người ta có thể dễ dàng sống sót hơn.
"Vợ ơi, anh nhất định sẽ làm cho em ngày nào cũng được có thịt ăn." Vệ Lăng nghiêng đầu hôn lên má Tần Thanh Man, lúc này hắn đã hoàn toàn yên tâm rồi.
"A Lăng, em tin tưởng anh."
Tần Thanh Man đã biết rõ bản lĩnh của Vệ Lăng.
Núi rừng rộng lớn như vậy, trên núi, dưới nước chỉ còn tùy tiện đi một chút cũng không sợ chết đói.
"Vợ ơi, em thật tốt, nếu có thể gặp được em sớm hơn thì hay rồi." Vệ Lăng cảm thấy tiếc nuối vì không thể gặp được Tần Thanh Man sớm hơn, nếu có thể gặp được vợ sớm hơn một chút, thì vợ và em vợ cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy.
Tần Thanh Man lại không biết phải tiếp lời như thế nào.
Nếu gặp được sớm hơn vậy thì người mà Vệ Lăng gặp được lại không phải là mình rồi, Vệ Lăng với nguyên chủ cũng chưa chắc sẽ vừa ý nhau.
Nhưng loại lời này làm sao cô có thể nói với Vệ Lăng được chứ, chỉ có thể nghiêng đầu hôn lên mặt người đàn ông, dịu dàng nói: "A Lăng, mau trở về thôi, nhóm người Uyển Thanh cũng đã chờ một lúc lâu rồi."
" Được."
Ở bên ngoài, Vệ Lăng vẫn rất khắc chế, sẽ không làm cái gì lung tung cả.
Thả Tần Thanh Man ra, hai người quay đầu chuẩn bị gọi mấy người Đỗ Hoành Nghị tiếp tục hành trình, kết quả vừa quay người, trong nháy mắt Vệ Lăng đã trông thấy cái gì đó, con người hắn nhanh chóng có rút lại, sau đó che chở cho Tần Thanh Man xuống núi.
Lúc đi ngang qua mấy người Đỗ Hoành Nghị, hắn nhìn Viên Hướng Dương một cái.
Viên Hướng Dương là người thận trọng nhất trong ba người.
Giữa quân nhân với nhau không cần giao lưu bằng lời cũng có thể xem hiểu ánh mắt khác thường, càng huống chi Vệ Lăng còn âm thầm làm một động tác tay với Viên Hướng Dương.
Thần kinh của Viên Hướng Dương lập tức trở nên căng thẳng, bóng dáng người đi tại cuối cùng hàng ngũ như anh ấy lập tức biến mất.
Sự biến mất của anh ấy cũng không khiến Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh nghi ngờ, một nhóm mấy người cuối cùng cũng đã về đến xe.
Việc chia ngồi xe vẫn giống như lúc trước.
"Lão Vệ, em dâu, chúng tôi trước tiên về sư bộ cất xe đã, sẽ về đồn Kháo Sơn muộn hơn một chút." Đỗ Hoành Nghị ngồi ở ghế phó lái vẻ mặt bình tĩnh nói với vợ chồng Vệ Lăng.
"Về sớm một chút, đừng để mọi người lo lắng." Vệ Lăng nói một câu hai nghĩa, sau đó lái xe rời đi.
Chờ đến khi không thấy bóng dáng xe Vệ Lăng đâu nữa, Đỗ Hoành Nghị mới cùng Tả Cao Bằng mang theo vẻ mặt nghiêm túc xuống xe.
Đồng thời, súng trong tay hai người cũng đều đã lên nòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận