Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 550 -




Vệ Dũng Nghị có địa vị cao, đương nhiên cũng không phải người đơn giản.
Ông lập tức đoán được nguyên nhân, “Ý ông nói là do công tác của Hoàng gia?” Mọi chuyện xảy ra không liên quan tới ông, Cao Kiến Dũng đã tìm Hoàng gia để giải quyết, chẳng lẽ Hoàng gia có oán thù với Vệ gia sao?
“Lão Vệ, tôi cũng không giấu ông, Hoàng gia biết chuyện đứa nhóc Diệp Phương này âm mưu hại con gái họ thì vô cùng tức giận, đổ mọi chuyện lên đầu nhà chúng tôi, cho dù vợ của tôi cùng với vợ ông ta là chị em, cũng cực kỳ tức giận.” Cao Kiến Dũng giải thích.
“Chuyện này có liên quan gì tới nhà họ Vệ chúng tôi chứ? Chúng tôi chẳng làm gì liên lụy tới Hoàng gia cả.” Vệ Dũng Nghị bất mãn với sự hống hách của Hoàng gia.
“Lão Vệ, ông đừng hiểu lầm, Hoàng gia không hề nhắm vào Vệ gia, chuyện là thế này…” Cao Kiến Dũng không thèm để ý đến chuyện xấu của nhà mình, vội đem chuyện Hoàng Uyển Thanh, anh trai Hoàng Hải Quân, cùng với Tề Vệ Anh kể hết.
Nói cách khác, nếu không phải do Cao Vệ Phương nhúng tay vào, Hoàng gia đã không mắc nợ Tề Vệ Anh, cũng không nhúng tay vào một số chuyện làm chân Tề Vệ Anh bị thương.
Xét cho cùng, lí lịch của Tề Vệ Anh tương đối phức tạp, thời điểm này những người có lý lịch như anh ta đều bị đưa đi cải tạo ở những nơi khó khăn nhất trên toàn quốc.
Nhưng bởi vì Tề Vệ Anh đã cứu Hoàng Hải Quân nên Hoàng gia không thể không cứu anh ta.
Ở Bạch Thành làm gì có điều kiện y tế và bác sĩ tốt nhất chứ? Thế nên Tề Vệ Anh đã được đưa tới thủ đô để chữa trị, nếu như vậy sẽ làm kinh động tới những người không ưa Tề Vệ Anh.
Sau đó, không chỉ Hoàng gia bị chịu ảnh hưởng, mà Cao Diệp Phương cũng trở thành vật hi sinh.
Cao Kiến Dũng đã rất bất lực với tương lai của Cao Diệp Phương rồi.
Vệ Dũng Nghị nghe ông ta giải thích cả nửa ngày cũng không biết đối phương nói cái gì, cuối cùng đành an ủi ông ta vài câu rồi cúp máy.
Ông ngồi trong văn phòng suy nghĩ một hồi lâu, sau đó gọi lại cho Vương Thừa Bình, không hề che dấu nói hết mọi chuyện với ông ấy.
Sau khi Vương Thừa Bình nghe xong, không hề khách khí mắng Vệ Dũng Nghị một lúc rồi mới cúp máy.
Tắt máy xong, Vương Thừa Bình vô cùng sốt ruột.
Khả năng Vệ gia đã bị người khác nhắm tới, nên mới lợi dụng Cao Diệp Phương tới Bạch Thành để kiểm tra Vệ Lăng.
Nếu không xử lý tốt chuyện của Cao Vệ Phương, nói không chừng Vệ Lăng cũng phải chịu ảnh hưởng.
Nghĩ như vậy, Vương Thừa Bình càng thấy sốt ruột hơn.
Bây giờ ông chưa muốn nói cho Vệ Lăng biết chuyện này, ông tính qua năm mới mới nói, đồng thời cũng phái người đi điều tra tình huống của Cao Diệp Phương, nếu chuyện không quan trọng ông sẽ tự giải quyết nó.
Vương Thừa Bình suy nghĩ một lát cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông đóng quân ở biên cương đã hơn mười mấy năm, ông không tin có người dám nhúng tay vào đội ngũ của mình để làm hại người khác, nếu không được ông sẽ chặt tay, Vệ Lăng không chỉ là người của ông mà còn là con cháu ông yêu thích nhất, tuyệt đối không thể để kẻ xấu đục nước béo cò.
Mọi việc trong sư đoàn đều diễn ra suôn sẻ, bình mình đến mọi người trong nhà họ Tần đều thức dậy.
Hôm nay là ngày cuối năm, Tần Thanh Man cùng với Hoàng Uyển Thanh đều rất bận rộn.
Ngay cả Sở Sở cũng phải phụ giúp hai người việc nhà.
Bởi vì hôm nay có rất nhiều khách tới nhà họ, họ phải chuẩn bị rất nhiều món ăn.
Tần Thanh Man lấy hai móng gấu ra chuẩn bị làm thức ăn ngon trong ngày vui này, thế mới xứng đáng với món quà mà Tiểu Hắc đã tặng cho cô.
Bàn tay gấu để lâu nhưng vì thời tiết nên được bảo quản rất tốt, không bị làm sao cả, sau khi rã đông chẳng khác gì đồ tươi.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Uyển Thanh nhìn thấy một bàn tay gấu thật sự, cô nhịn không được liên tục thở dài.
“Thứ này chị cùng với Vệ Lăng nhặt được khi lên núi gặp một bầy sói, đã chiến đấu cùng với gấu mù.” Tần Thanh Man khó có thể giải thích quan hệ của tiểu Hắc cùng với sói đầu đàn, nên đành nói như vậy.
Thật ra, cái chết của gấu mù chẳng liên quan gì tới hai người bọn họ.
Cả cô và Vệ Lăng đều không tham gia vào cuộc săn của bầy sói.
“Thanh Man, chị và anh Vệ Lăng thật là may mắn.” Hoàng Uyển Thanh rất hâm mộ Tần Thanh Man.
Trước khi tới đây, cô đã tìm hiểu nơi này ở nhiều góc độ khác nhau, cô biết được sự độc đáo của vùng đất này, và người dân ở nơi này phụ thuộc vào rừng rất nhiều.
“Hôm đó, đúng thật là rất may mắn.” Tần Thanh Man dẫn Hoàng Uyển Thanh đi thu dọn móng gấu.
Sau đó còn lấy ra không ít sản vật ở trên núi rồi ngâm chúng vào trong nước ấm.
Có rất nhiều các loại nấm cùng với mộc nhĩ, còn có nấm đầu khỉ mà thím Quế Anh đã tặng cho nhà bọn họ.
Lúc trước không lấy nấm đầu khỉ ra là vì chờ tới ngày trọng đại của tết nguyên đán hôm nay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận