Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 487 -




“Anh rể.”
Nghe thấy tiếng xe, Sở Sở dẫn sói con chạy ra, nhà bọn họ vốn ăn bữa tối cùng thời gian với những nhà khác trong đồn, nhưng từ sau khi Vệ Lăng về nhà mỗi ngày, thời gian ăn tối của nhà bọn họ đã thay đổi.
Thay đổi thành thời gian sau khi Vệ Lăng về đến nhà.
Hôm nay Sở Sở đã nhìn ra bên ngoài rất nhiều lần, mỗi lần đều sốt ruột trông chờ Vệ Lăng trở về.
Bởi vì hôm nay nhà bọn họ đã làm món ngon mới.
Dồi heo gạo nếp.
Dồi heo luộc bay mùi thơm ra, cậu liền thích mùi vị này.
Chạy rất nhiều lần giữa nhà bếp với sân viện.
“Đói rồi sao?”
Vệ Lăng xuống xe nhấc Sở Sở lên, hắn nhấc đứa trẻ mỗi ngày, nhưng hôm nay rõ ràng cảm nhận được cậu bé nặng hơn.
Xem ra sữa dê quả thực là đồ tốt, đã bổ sung thể chất cho đứa trẻ.
“Anh rể, chị đã làm món dồi heo, siêu thơm, vô cùng thơm.” Sở Sở ôm cổ Vệ Lăng không ngừng báo cáo chuyện trong nhà.
Báo cáo đến mức chi tiết mọi việc.
Chỉ trong chốc lát Vệ Lăng đã biết được ngày hôm nay trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
“Nhanh đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.” Tần Thanh Man không ra cửa đón, mà đến nhà bếp bới cơm.
Hôm nay đã làm màn thầu, thịt lợn luộc, dưa chua, lại cắt thêm một ít dồi heo đem luộc, dồi heo nóng cũng không đem chiên mà làm xốt chấm lát nữa chấm ăn.
Miếng dồi heo đầu tiên vào miệng, Vệ Lăng và Sở Sở đồng thời khen mùi vị: “Ngon quá.”
Sự kết hợp hoàn mỹ của gạo nếp và huyết heo, khẩu vị vừa mềm lại vừa tươi, cộng thêm sự dẻo dai của ruột giàn, hai người trong nháy mắt đã thích mùi vị kiểu mới lạ này.
Lại chấm thêm nước tương Tần Thanh Man đặc biệt pha chế, ngon đến mức hai người có thể ăn dồi heo thay cơm.
“Gạo nếp dễ đầy bụng, một lần đừng ăn quá nhiều.”
Tần Thanh Man không thể không nhắc nhở một lớn một nhỏ.
“Ừm.” Vệ Lăng và Sở Sở lúc này mới quyến luyến không nở chuyển đũa đến màn thầu, rồi đến dưa chua thịt luộc, ăn đến mức hai người miệng đầy dầu mỡ.
“Dồi heo này ngon, anh cảm thấy đại đoàn trưởng bọn họ chắc chắn sẽ thích.
Vệ Lăng nhận xét món dồi heo gạo nếp.
“Sau khi nguội cắt một ít nướng lên ăn càng ngon hơn, là đồ nhắm rượu không tệ.” Tâm trạng Tần Thanh Man không tệ bổ sung thêm một câu.
“Vậy năm nay chúng ta làm nhiều một chút.” Vệ Lăng bàn bạc với Tần Thanh Man, hắn có dự cảm nếu không làm nhiều một chút, bản thân hắn cũng không đủ ăn.
“Chỉ cần đủ huyết heo với gạo nếp, làm bao nhiêu cũng được.” Tần Thanh Man rất tự tin.
“Trở về anh sẽ bàn bạc với đầu bếp nhà ăn một chút, dứt khoát năm nay lúc sư đoàn mổ heo để em đến hướng dẫn nhà ăn làm dồi heo như thế nào, mỗi năm đều ăn huyết heo xào, anh tin rằng mọi người rất bằng lòng thay đổi thực đơn.”
Vệ Lăng vừa động lòng liền nói ra đề nghị.
Nếu dồi heo đều do vợ hắn làm, số lượng lớn như thế, chắc chắn sẽ mệt chết vợ mình, nếu để cho người trong nhà ăn cùng phụ giúp, vậy vợ hắn chỉ cần hướng dẫn một chút là được.
Tần Thanh Man bỗng chốc đoán được ý nghĩ của Vệ Lăng, cô bật cười: “Dồi heo gạo nếp làm rất đơn giản, không có kỹ xảo gì hết, nếu nhà ăn sư đoàn biết làm quả thực có thể thay đổi cơm nước cho mọi người một chút.”
Vệ Lăng nghỉ còn xa hơn Tần Thanh Man: “Bản thân huyết heo là thứ đồ tốt bổ sung dinh dưỡng cho cơ thê, nếu làm thành dồi heo gạo nếp, sau này còn có thể làm lương khô để cho các chiến sĩ mang ra ngoài tuần tra.”
“Huyết heo có thể bổ máu, làm thành đồi heo rồi để lạnh, tùy tiện nướng một chút cũng có thể ăn, quả thực thuận tiện mang theo: “Tần Thanh Man cũng ủng hộ nhà ăn sư đoàn XXX học làm dồi heo gạo nếp.
“Ngày mai anh đi nói.” Vệ Lăng buông đũa xuống quyến luyến không thôi.
Món ăn hôm nay đều ngon, hắn bất tri bất giác lại ăn nhiều hơn một chút.
Ngày hôm sau, Vệ Lăng không chỉ đến nhà ăn tìm Hoàng Hưng Nghiệp, còn gọi thêm cả đại đoàn trưởng Vương Thừa Bình.
Sư đoàn mổ heo vợ hắn tham gia hướng dẫn chắc chắn cần hai người này đồng ý.
Một là vì Hoàng Hưng Nghiệp là nhân viên quản lý nhà ăn, đổi mới nhà ăn, thực đơn chắc chắn cần phải tôn trọng ông ấy.
Thứ hai là vì Tần Thanh Man không phải quân nhân, thời gian ở sư đoàn quá lâu, cần đại đoàn trưởng Vương Thừa Bình phê chuẩn.
Dẫu sao sư đoàn của bọn họ không phải sư đoàn bình thường, gánh vác sự an toàn của biên giới quốc gia.
Vương Thừa Bình nghe Vệ Lăng nói xong cân nhắc một chút, sau đó nhìn về phía Hoàng Hưng Nghiệp: “Lão Hoàng, tôi cảm thấy được.” Mặc dù trình độ văn hóa của ông ấy không cao lắm, nhưng vẫn là có học hành, biết được lợi ích của một số nguyên tố vi lượng đối với cơ thể con người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận