Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 544 -




Trong bóng tối, mỗi người một mục đích không phát ra bất cứ âm thanh nào, họ chỉ làm theo bản năng như loài động vật.
Mọi thứ đều diễn ra ở trong bóng tối, Vạn Lương đang cực kỳ hưởng thụ, anh ta không muốn bỏ lỡ chuyện tốt ngày hôm nay, không ngừng đòi hỏi hết lần này tới lần khác, Cao Diệp Phương cũng từ bỏ phản kháng bắt đầu hưởng thụ nó.
Đây không phải lần đầu tiên cô làm chuyện này, không giống như một cô gái chẳng biết gì về nó.
Thể lực của Vạn Lương rất tốt, thái độ của Cao Diệp Phương cũng dần thay đổi.
Khi thái độ thay đổi, nó biến thành thích thú, và hợp tác hưởng thụ.
Vạn Lương cảm nhận được người trong lòng có chút thay đổi, càng hiểu lầm, làm điên cuồng hơn.
Nửa đêm trôi qua, hai người lại kết hợp một lần nữa ở trong bóng tối.
Cuối cùng, Vạn Lương thở hồng hộc ngừng lại, anh ta không còn chút sức nào nữa, nhưng thân thể trong lòng chẳng khác gì con rắn, không ngừng cuốn lấy, vắt kiệt sức lực của anh ta.
Vạn Lương cắn mạnh lên cổ Cao Diệp Phương một cái, đối phương kêu lên một tiếng, anh ta mới lấy cái chăn bên cạnh trùm lên đầu cô, sau đó bật đèn lên, anh ta phải lấy được chứng cứ.
Ngay lúc đèn trong ký túc xá sáng lên, Cao Diệp Phương bị che đầu trong chăn sợ tới ngây người.
Cô không ngờ ánh sáng lại được bật lên, không dám lôi cái đầu bị trùm chăn ra, thế nên cô không thể quan tâm tới thân thể hoàn toàn bại lộ trong ánh sáng.
Vạn Lương thỏa mãn ngắm nhìn cơ thể Cao Diệp Phương dưới ánh đèn một lúc, sau đó thì cầm quần áo với nội y của cô nhảy ra ngoài cửa sổ, vừa rồi, dưới ánh đèn anh ta đã nhìn rõ điểm khác biệt trên cơ thể Cao Diệp Phương.
Anh ta cực kỳ hài lòng với vết bớt sậm đỏ ở trên ngực đối phương.
Vết bớt ở những nơi như vậy, không phải người có quan hệ thân mật thì không thể nào biết được, thế nên anh ta yên tâm mà rời đi.
Vạn Lương đi mất một lúc lâu sau Cao Diệp Phương mới hoàn hồn, cô vén chăn lên, sau đó lập tức che cơ thể của mình đi.
Sắc mặt trắng bệch, lúc này cô mới thấy có điều kỳ quái.
Cô cảm thấy người kia đã chạm vào vết bớt của mình dưới ánh đèn, cũng biết người kia đã lấy mất quần lót của mình.
Nếu hai bên quen biết nhau, hai người muốn làm chuyện này thì sẽ không làm như vậy.
Thế cho nên, chắc chắn bên kia đã muốn tính kế với Hoàng Uyển Thanh, mà cô lại bị coi thành Hoàng Uyển Thanh.
Sắc mặt Cao Diệp Phương tái nhợt, cô không thể ở lại ký túc xá này lâu hơn nữa.
Cô vội vàng đứng dậy dọn dẹp, sau đó thân trần khoác mỗi áo bông đi tới bên cửa sổ, cửa sổ hơi cao, phải tiêu hao sức lực mới nhấc chân nhảy ra ngoài được.
Đóng cửa sơ sài, Cao Diệp Phương lén lút nhìn xung quanh, thấy an toàn mới chạy về ký túc xá của mình.
Trời tối sớm, chẳng mấy chốc đã tới khuya.
Lúc Cao Diệp Phương về, mọi người trong ký túc đều ngủ rồi, vì sắp đến tết nên mọi người trong ký túc đã hẹn nhau ra ngoài chơi, cũng chẳng có mấy người ở trong ký túc xá ngày hôm nay, chỉ có vài người về trước khi Cao Diệp Phương trở lại.
Việc này chẳng khác gì là đi hẹn hò, mọi người đều thấu hiểu và kiên nhẫn hơn một chút.
Cao Diệp Phương vừa về đã chạy tới vali đồ đạc của mình.
Cô không mặc áo trong cùng với áo lót, phải nhanh chóng mặc vào mới không bị người khác phát hiện.
Cũng may đang là đêm khuya, mọi người trong phòng đều ngủ say, cô dùng đèn pin tìm cũng không ảnh hưởng tới người khác, lúc vào nhà vệ sinh thay quần áo, sắc mặt Cao Diệp Phương vô cùng khó coi.
Dưới ánh đèn pin, còn rất nhiều dấu vết để lại trên cơ thể.
Đây không phải điều làm cô bận tâm, mà là không được tắm rửa.
Cô ngồi xổm trong nhà vệ sinh, lau qua thân thể, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng, sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra.
Nhưng lo lắng này lại không thể giải quyết.
Một lúc sau, Cao Diệp Phương mới về ký túc xá.
Cô nằm xuống, không dám làm phiền Thôi Tú Tú ở bên cạnh, mùa đông, Cao Diệp Phương ở trong nhà vệ sinh rất lâu, thế nên nhiệt độ trên cơ thể vẫn ảnh hưởng tới người nằm cạnh.
Thôi Tú Tú không nhịn được mở to mắt nhìn Cao Diệp Phương, lẩm bẩm nói: “Hừ, nửa đêm còn đi lêu lổng, lạnh chết người, cậu tránh xa tôi ra đi.”
Cao Diệp Phương không muốn làm phiền tới những người khác, chỉ có thể nghiêng người để bớt chiếm diện tích lại.
Thuận tay tắt đèn pin đi.
Cô không hề biết, lúc ánh sáng đèn pin vụt tắt, tầm mắt Thôi Tú Tú đã quét qua cổ mình, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận