Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 868 -




Vừa nhắc đến người nhà, Hoàng Uyển Thanh không để ý giận dỗi với anh trai nữa, nhanh chóng hỏi: “Anh cả, cha và mẹ vẫn khỏe chứ?" Nói xong lại bổ sung một câu: “Còn chị dâu, anh hai, anh ba, chị dâu hai, chị dâu ba và mấy cháu nhỏ thì sao?"
"Mọi người đều khỏe, có điều nhớ em, lúc ăn tết bọn trẻ đều hỏi cô đâu, sao không về nhà."
Hoàng Hải Quân đưa tay dắt tay Hoàng Uyển Thanh.
Trên mặt đất toàn là tuyết đọng, điệu bộ em gái anh ấy đi rất dễ ngã.
"Anh, có phải tất cả mọi người đều trách em không?"
Hoàng Uyển Thanh cảm nhận được hơi ẩm trong tay, mũi càng thêm chua xót, cô ấy không cách nào khống chế được nước mắt đang dâng lên nhanh chóng trong mắt mình.
"Đứa trẻ ngốc, dù em có quyết định thế nào, em cũng là con cháu nhà họ Hoàng chúng ta, mọi người đều hiểu em, mặc dù có hơi oán trách, nhưng đó cũng là điều bình thường." Hoàng Hải Quân an ủi Hoàng Uyển Thanh.
"Anh, em xin lỗi, đã để anh và mọi người lo lắng rồi."
Giờ khắc này, Hoàng Uyển Thanh sâu sắc nhận ra, việc mình lựa chọn bỏ nhà ra đi, đã khiến cha mẹ và người thân khổ sở và đau lòng đến mức nào.
Ở bên Tần Thanh Man càng lâu, cô ấy càng hiểu, con người không thể khăng khăng làm theo ý mình.
"Uyển Thanh, em trưởng thành rồi."
Hoàng Hải Quân bị sốc trước câu xin lỗi của Hoàng Uyển Thanh, anh ấy không ngờ mình có thể nghe được một lời xin lỗi chân thành từ Hoàng Uyển Thanh, thậm chí anh ấy còn có thể nghe ra sự hối hận của Hoàng Uyển Thanh trong lời xin lỗi này.
Sự trưởng thành của em gái, khiến anh ấy có cái nhìn khác.
"Anh, xem anh nói kìa, năm nay em đã hai mươi bốn tuổi rồi." Mặt Hoàng Uyển Thanh đỏ bừng, cô ấy biết mình đã gây ra rất nhiều phiền phức cho gia đình, cũng biết sự tùy hứng của mình đã làm tổn thương người trong nhà.
"Chà, em đã hai mươi bốn rồi à, anh còn tưởng em mới mười bốn tuổi chứ."
Nhìn thấy tâm trạng của Hoàng Uyển Thanh đã khá hơn, Hoàng Hải Quân không khỏi châm chọc một câu.
"Anh." Hoàng Uyển Thanh bất mãn trừng mắt nhìn Hoàng Hải Quân, sau đó hất tay Hoàng Hải Quân ra, đẩy cửa trước mặt đi vào, bọn họ đã đến nơi.
Điểm thanh niên trí thức có đèn dầu.
Hoàng Uyển Thanh lấy ra một que diêm, thắp đèn dầu lên.
Ngọn đèn dầu được thắp lên, toàn bộ điểm thanh niên trí thức lọt vào tầm mắt Hoàng Hải Quân, quả thực đúng như Tần Thanh Man nói, không chỉ yên tĩnh mà còn gọn gàng, thậm chí còn hơi lớn bởi vì đây là điểm thanh niên trí thức.
Lớn cũng chỉ cho thấy trống trải.
"Anh, căn phòng này hơi lớn, vốn là ký túc xá cho mười người ở, nhưng bởi vì thanh niên tri thức ngày càng sa sút, bên trong không có người ở, nhìn có hơi trống trải." Hoàng Uyển Thanh bảo Hoàng Hải Quân đặt chăn lên giường, cô ấy thì đi đốt giường đất.
"Để anh đốt cho."
Hoàng Hải Quân không thể để em gái chăm sóc mình, xắn tay áo lên tự mình làm.
“Anh, anh không biết đốt giường đất đâu, anh đi dóm một cái bếp lò, đặt ở bên cạnh đi. Căn phòng này lớn, đốt mỗi giường đất không đủ ấm đâu, anh phải dóm một cái bếp lò, đặt nước lên, buổi tối có thể tăng độ ấm cho căn phòng." Hoàng Uyển Thanh ra lệnh cho Hoàng Hải Quân.
"Được rồi."
Hoàng Hải Quân chưa từng đốt giường đất bao giờ, sợ mình làm không tốt sẽ bị em gái mắng, lựa chọn nghe lời đi dóm bếp lò.
Bếp lò không chỉ phổ biến ở vùng Đông Bắc, mà ở thủ đô cũng thịnh hành, cho nên anh ấy từng đốt.
Bếp đã cháy, ấm đã đặt trên lò.
"Anh, kiểm tra xem bên trong vại có nước không, nếu có thì đổ nước vào trong ấm, lát nữa anh có thể rửa mặt, rửa chân." Vì Hoàng Uyển Thanh và Tần Thanh Man đã chuẩn bị, sẽ không để hôm nay Hoàng Hải Quân ở có bất tiện.
"Có nước."
Hoàng Hải Quân nhìn cái vại, bên trong đầy nước, nhìn độ trong của nước, có lẽ là hôm nay vừa mới đổ đầy.
Nói xong, anh ấy cầm chiếc gáo ở bên cạnh đổ nước vào ấm.
Cuối cùng, đặt nó lên bếp lò.
"Nước chắc là do anh em Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân gánh. Hôm qua gặp bọn em đến đây quét dọn điểm thanh niên trí thức, cũng chủ động giúp đỡ. Cuối cùng, còn hứa sẽ rửa sạch vại và đổ đầy nước." Lúc này Hoàng Uyển Thanh cũng đốt giường đất xong, vừa đi qua vừa giải thích.
Đốt giường xong bị bẩn tay, phải rửa mới được.
Hoàng Hải Quân nhanh chóng đổ nước cho em gái.
Tuy chỉ mới đặt ấm đun nước lên bếp lò, nhưng nước đổ ra đã mang theo hơi ấm, dùng để rửa tay qua loa cũng không thành vấn đề.
"Anh, anh yên tâm sử dụng cái chậu này, em và Thanh Man mang từ nhà qua đấy, khi nào anh dùng xong em sẽ lấy về." Hoàng Uyển Thanh lo lắng anh trai cô ấy sẽ chê cái chậu, nên giải thích.
Mọi thứ có thể sử dụng trong căn phòng này đều do hôm qua cô ấy và Tần Thanh Man mang đến.
Bao gồm cả khăn mặt.
"Anh mang theo khăn tắm và bàn chải đánh răng của mình." Hoàng Hải Quân mang theo một chiếc túi, tuy trong túi không chứa nhiều đồ, nhưng đồ vệ sinh cá nhân nhất định phải có.
“Ừ.” Hoàng Uyển Thanh nhìn thấy anh trai bắt đầu rót nước rửa mặt, cô ấy cởi giày ngồi lên trên giường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận