Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 927 -




Triệu Chính Nghiệp do dự một lát rồi nói: "Đồng chí Tần, nếu muốn nói điểm đặc biệt ở vùng đất này thì là hồ nước đó."
Hiện tại bọn họ đã tới mộ phần Triệu Lão Tứ, mộ Triệu Lão Tứ không chỉ được xây dựng cao lớn, xung quanh còn có rất nhiều khoảng đất trống, ngoại trừ nhân viên canh gác xung quanh, tất cả mọi người đều đang đứng trên khoảng đất trống.
Tần Thanh Man và Viên Hướng Dương nhìn thẳng theo hướng ngón tay của Triệu Chính Nghiệp chỉ vào phía trước mộ của Triệu Lão Tứ.
Vách đá nhỏ không cao, chỉ tầm ba bốn mét.
Nhìn xuống vách đá, có một cái hồ nhỏ cách đó năm sáu mét.
Hồ nước không lớn, nhìn bằng mắt thường có thể thấy diện tích chừng mười mét vuông, nhưng không biết sâu bao nhiêu.
"Lão đồng chí, ông nói xem tại sao hồ nước này lại kỳ lạ." Tần Thanh Man vừa nói xong thì tìm một chỗ ngồi xuống. Chỗ cô ngồi là dựa theo thông tin mà ông lão trong làng cung cấp, nói có người thấy khi Triệu Tài tới nơi đây viếng mộ, thích nhất là ngồi chỗ này.
Ngồi xuống đấy, cô mới nhận ra rằng không chỉ có thể nhìn bao quát qua toàn cảnh hồ nước, mà còn có thể nhìn thấy những đàn cá đang bơi lội trong hồ.
Xung quanh đều là băng tuyết, vậy mà hồ nước trước mặt không bị đóng băng mà còn có thể nhìn thấy cả cá đang bơi lội bên dưới, hình như đó là một hồ nước có mạch nước ngầm chảy qua.
Chỉ khi có mạch nước ngầm chảy qua thì nước hồ mới không bị đóng băng trong ngày mùa đông lạnh giá này.
Triệu Chính Nghiệp thấy Tần Thanh Man ngồi xuống, ông ấy cũng ngồi xuống bên cạnh Tần Thanh Man: "Đồng chí Tần, hồ này là nước chảy, lúc lạnh nhất trên mặt hồ cũng chỉ đóng một lớp băng mỏng, thời tiết ấm hơn chút là sẽ tan ngay.”
"Ừm."
Tần Thanh Man gật đầu, ra hiệu Triệu Chính Nghiệp tiếp tục kể.
"Trong hồ này có cá, nhưng cá này có độc, không thể ăn được." Triệu Chính Nghiệp đột nhiên nói một câu khiến mọi người kinh ngạc.
"Cá có độc?" Tần Thanh Man kinh ngạc.
Là người từ hậu thế tới nên cô biết rõ một số loài cá có độc tố, nhưng loại cá như vậy rất ít, cô chưa từng nghe nói đến cá nước ngọt ở vùng Đông Bắc có độc.
“Đúng vậy, cá có độc. Ngày xưa tổ tiên chúng tôi từng ăn cá trong ao đó, ăn xong chết ngay. Từ đó, mọi người đều biết cá trong ao có độc nên ai không dám bắt ăn nữa. Trong những năm khốn khó nhất, có người đói không chịu nổi cuối cùng vẫn bắt cá ở đây ăn." Triệu Chính Nghiệp nói đến đây thì dừng lại.
Tần Thanh Man cảm thấy Triệu Chính Nghiệp rất có khiếu kể chuyện, rất giỏi trong việc ngắt câu.
“Người đó đã chết chưa?” Phương Lỗ ở bên cạnh hỏi.
Triệu Chính Nghiệp lắc đầu: "Chết nhưng cũng không phải chết hẳn, mà là nằm sống dở chết dở trên giường, cũng không khác gì đã chết."
“Sao không đến bệnh viện khám?” Nếp gấp giữ mày Phương Lỗ nhíu sâu hơn khi nghe được lời nói của Triệu Chính Nghiệp.
"Sao không đi chứ? Đã đi khám rất nhiều bác sĩ, nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói là có vấn đề về não, người nhà thật sự không còn cách nào khác nên mới lén lút đi tìm…" Tuy Triệu Chính Nghiệp không nói rõ ràng, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết là tìm ai.
"Nói thế nào?"
Tần Thanh Man khá tò mò bà đồng đã nói gì.
"Nói là ăn phải thứ có vấn đề gì đó, đắc tội tiên gia, hồn phách bị câu đi, mới nửa sống nửa chết nằm trên giường như vậy. Bây giờ người đó chỉ biết ăn, những chuyện khác thì không làm được gì.” Triệu Chính Nghiệp không chút giấu giếm.
"Tiên gia." Trong mắt Tần Thanh Man lóe lên tia u ám.
“Nếu đã phát hiện ra vấn đề, vì sao lại không thể chữa khỏi cho người này?” Phương Lỗ cảm thấy rất kỳ lạ.
"Nói là hồn phách bị tiên gia câu đi rồi, bà ta không có bản lĩnh cướp người với tiên gia, bảo gia đình tìm người khác tài giỏi hơn, rồi bỏ đi." Triệu Chính Nghiệp nói xong thở dài thổn thức không thôi, lại nói bổ sung thêm một câu: “Nhà tên ăn vụng cá cũng rất nghèo, mà chăm người nằm trên giường suốt thật sự là không đủ sức, cho nên không tới một năm người nọ đã chết. Từ đó về sau, người trong thôn rốt cuộc không dám động tới cá trong hồ này nữa.”
Mọi người nghe vậy ngược lại đều rất tò mò với cá trong hồ này.
Một số công an dứt khoát xuống vách đá vớt cá trong hồ lên xem, bọn họ cũng nghe được ăn cá mới có độc, nên với cá chắc không sao đâu.
"Lão đồng chí, ngoài bất thường này, trong hồ còn có chuyện khác lạ nào khác không?" Tần Thanh Man lại hỏi Triệu Chính Nghiệp.
"Có đó!" Triệu Chính Nghiệp gật đầu thật mạnh.
"Nói cho cháu biết đi?" Hai mắt Tần Thanh Man sáng lên.
"Mỗi khi trời mùa hè mưa lớn, hồ nước này sẽ phát ra âm thanh ùng ục rất to, như thể có quái vật nào đó. Không chỉ vậy, nước trong hồ sẽ nhanh chóng rút đi, để lộ ra một hang động ngầm tối tăm bên dưới." Triệu Chính Nghiệp tiếp tục nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận