Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 228 - Gậy đánh hươu bào, muôi múc cá 4




"Cô út, nhà cô hôm nay có dùng xe trượt tuyết không, nếu không thì cho cháu mượn dùng với, bọn cháu muốn về sư bộ một chuyến, Sở Sở cũng đi cùng, cháu tính đưa đứa nhỏ đi chơi xe trượt tuyết chút." Tần Thanh Man nhìn thấy Tần Hương liền nhiệt tình nghênh tiếp.
Lúc trước hai bên đã nói xóa bỏ hết mâu thuẫn trước kia, vậy thì nhất định phải xoá bỏ hết.
Tần Hương vừa nghe Tần Thanh Man muốn mượn xe trượt tuyết, liền quay đầu nói với Khương Lâm Sơn vừa mới ra khỏi cửa: “Cha nó à, Thanh Man muốn mượn xe trượt tuyết nhà mình, ông đi thu dọn một chút rồi mang ra đây."
"Tôi biết rồi." Khương Lâm Sơn đối diện với việc cả nhà Tần Thanh Man đến cửa cũng không tính là nhiệt tình lắm, nhưng lại rất lịch sự.
Cứ như vậy, Tần Thanh Man chắc chắn phải giới thiệu Vệ Lăng với hai vị trưởng bối.
Họ hàng xa láng giềng gần, đều phải có quan hệ tốt.
"Dượng, cháu tới giúp dượng." Vệ Lăng đuổi theo bước chân Khương Lâm Sơn đi lấy xe trượt tuyết.
"Vệ… đồng chí Vệ Lăng, cậu đi chậm một chút, mặt đất đều là tuyết, cẩn thận không ngã đấy." Khương Lâm Sơn đối với Vệ Lăng vô cùng khách sáo, có thể nói khi đối diện với một quân nhân như Vệ Lăng ông ta cảm thấy áp lực, áp lực vô cùng lớn.
"Cảm ơn dượng nhắc nhở."
Vệ Lăng đối đãi bình thường với những người thân này của Tần Thanh Man.
Vợ nhận thì hắn nhận, nếu vợ không nhận, hắn đương nhiên cũng không nhận.
Khương Lâm Sơn không biết trong lòng Vệ Lăng đang nghĩ cái gì, đối với Vệ Lăng lần đầu đến nhà vừa khẩn trương vừa kích động, nói chuyện cũng có lúc không được mạch lạc lắm.
Vệ Lăng cũng không nói đùa, hắn biết cấp bậc của mình ở thành phố lớn có thể không tính là cao, nhưng trong mắt nhân dân thì chắc chắn là cao không thể chạm tới.
Xe trượt tuyết của nhà họ Khương để ở trong nhà kho, mấy ngày trước mới sử dụng xong, cho nên không cần phải thu dọn, vỗ vỗ một chút là có thể lấy ra sử dụng tiếp rồi.
"Đồng chí Vệ Lăng, dây thừng mới vừa đổi xong, vẫn còn chắc chắn, cậu xem xem có chỗ nào không ổn, tôi làm cho cậu." Ánh mắt Khương Lâm Sơn nóng rực nhìn Vệ Lăng.
Có thể có một người họ hàng "làm quan" đối với ông ta mà nói là đã có thể thoải mái khoe khoang rồi.
Vốn dĩ không dám khoe ra là vì không biết Vệ Lăng có nhận người chú rể này không, nhưng bắt đầu từ lúc nghe thấy xưng hô của Vệ Lăng đối với mình, trên mặt Khương Lâm Sơn liền trở nên hồng hào, lâng lâng tựa như đã uống nửa cân rượu trắng vậy.
"Dượng, cháu là bề dưới, chú gọi cháu Vệ Lăng là được rồi."
Vệ Lăng vừa kiểm tra xe trượt tuyết vừa nói chuyện với Khương Lâm Sơn.
"A, được, được, đều nghe cậu." Khương Lâm Sơn cười đến hai mắt đều híp cả lại, tâm trạng càng cực kỳ tốt, ông ta quyết định, lát nữa không đi trượt băng, mà đi tìm mấy anh em có quan hệ tốt uống vài chén.
Vệ Lăng chấp nhận người dượng này như ông ta, vô cùng đáng giá để uống vài chén.
Tại lúc Vệ Lăng và Khương Lâm Sơn ở sân sau kiểm tra xe trượt tuyết, Tần Hương cũng nhìn Tần Thanh Man với ánh mắt đầy cảm khái.
Bà ta cũng không nghĩ tới hai nhà cư nhiên còn có thể có một ngày hoà bình chung đụng.
"Cô út, cháu và Vệ Lăng lĩnh chứng rồi, đầu xuân sang năm sẽ tổ chức đám cưới, đến lúc đó cô cùng dượng đến làm người chứng kiến cho bọn cháu." Tần Thanh Man không muốn làm người cô độc lẻ loi, đối với người thân ruột thịt như Tần Hương, đương nhiên sẽ phải mời.
Nếu thật sự không mời, đừng thấy bên trong thôn hiện tại không có ai nói lung tung, nhưng thời gian sau khẳng định sẽ có những người nhiều chuyện muốn thay đổi đúng sai.
Không cần thiết phải để chuyện cho người khác mượn cớ.
Đối với thôn dân trong làng quê, người thân là cốt nhục tương liên không thể nào tách rời, đây là chuyện lớn.
"Được được, sang năm cô cùng với dượng của cháu nhất định sẽ đến." Tần Hương không nghĩ tới Tần Thanh Man sẽ mời mình chứng kiến đám cưới, sau khi sửng sốt mất mấy giây liền lập tức kích động trả lời, thậm chí còn bởi vì quá kích động, mà trên mặt đều hồng hào cả lên.
Nhìn thấy Tần Hương như thế này, Tần Thanh Man không thể không quan tâm nhiều thêm một câu, "Cô út, cơ thể cô đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Tần Hương cùng thím ba, thím tư của Tần Thanh Man ở trên núi bị lợn rừng húc trúng, mặc dù không bị thương nghiêm trọng như Chu Hồng Hà, những cũng phải nằm nghỉ ngơi mất mất ngày.
"Đỡ hơn nhiều rồi, dùng xong thuốc của chú Lâm, đã có thể xuống giường đi lại, chẳng qua là vẫn chưa thể làm được việc gì, còn phải dưỡng thêm chút nữa." Tần Hương nghĩ lại lúc trước cùng Chu Hồng Hà tính kế Tần Thanh Man, trong lòng cực kỳ hổ thẹn.
Nhịn không được chân thành hối lỗi.
"Thanh Man nha đầu à, xin lỗi cháu, lúc trước cô đầu óc mê muội mà tin vào những lời gièm pha, may mắn cháu là người ở hiền gặp lành, gặp được một người đàn ông thật lòng quan tâm cháu."
Lúc nói lời này, Tần Hương nhìn về phía Vệ Lăng đang đi tới cùng chồng mình.
Vệ Lăng là người có dáng vẻ tốt nhất, cũng là người đàn ông có khí thế mạnh mẽ nhất mà bà ta từng gặp, một người đàn ông như vậy loại người như Lưu Hoà Xương lấy đâu ra mà có thể so bì, may mắn tổ tiên nhà họ Tần bọn họ phù hộ, mới không để con bé Tần Thanh Man thật sự xảy ra chuyện, nếu không bọn họ lúc này làm sao có thể có quan hệ dính líu với người trong quân đội như Vệ Lăng được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận