Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 601 -




"Lão Vệ, thượng cấp ra lệnh, bảo chúng ta chờ lệnh."
Mắt thấy thời gian từ đêm đen từng chút từng chút chuyển sang rạng sáng, Đỗ Hoành Nghị nhận ra vẻ mặt của Vệ Lăng không đúng nên vội vàng nhắc nhở.
Mặc kệ bất cứ lúc nào, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, không thể có bất luận cái gì tư nhân cảm xúc lẫn vào đến nhận chức vụ bên trong đến.
"Lão Đỗ, tôi lo cho vợ quá."
Vệ Lăng không phải người có thể tùy tiện tâm sự với người khác, nhưng bởi vì ban đêm hôm nay thật sự rất yên tĩnh, hoặc là vì lúc rời nhà đã quên nhắc nhở Tần Thanh Man đóng cửa kỹ càng, bất an nên hắn có xúc động chia sẻ tâm sự với người khác.
"Lão Vệ, nhóm em dâu ở cạnh đồn trên núi, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu."
Đỗ Hoành Nghị trấn an Vệ Lăng.
Hắn không tin những phần tử địch xâm nhập này lại dám đột nhập vào nơi ở của nhân dân, dù sao những người này cũng là người xa lạ, người lạ vào thôn rất dễ gây chú ý, chưa kể đến bọn họ ở nơi biên cương này, lòng cảnh giác của người dân với phần tử địch rất mạnh.
Thậm chí còn có một số người đang tham gia vào các cuộc đấu tranh vô cùng thích dùng danh hiệu phần tử đặc vụ của địch địch này để chụp mũ cho người ta.
Vệ Lăng nghe thấy Đỗ Hoành Nghị an ủi cũng không buông lỏng tinh thần, ngược lại càng thêm bực bội.
Trên lý thuyết, hắn biết Đỗ Hoành Nghị nói rất có lý, nhưng trong đầu hắn lại có một âm thanh đang nói: Nếu, nếu như thôi, những phần tử đặc vụ của địch này không có nhân tính thật sự đến gần đồn thì sao?
Trong nhà bọn họ, ngoại trừ một cậu bé chưa đến sáu tuổi, thì chỉ có hai người phụ nữ yếu đuối với giá trị vũ lực bằng không.
Nếu hậu phương của bọn họ thật sự gặp phải phần tử đặc vụ hung ác của địch thì phải làm sao bây giờ?
Vệ Lăng nghĩ đến đây, bèn nhìn thoáng qua không trung.
Buổi tối hôm nay không có trăng sáng, cũng không có sao, trời rất tối, có thể nói là không thể nhìn thấy năm ngón tay.
Trời tối như vậy rất thích hợp để ẩn giấu thân hình.
"Lão Đỗ, cậu thay thế vị trí của tôi tiếp tục phòng thủ, nếu như ba người trong hang nhận ra có điều bất thường muốn xông ra, cậu và Tả Cao Bằng lập tức bao vây, khi cần thiết có thể nổ súng." Cuối cùng Vệ Lăng cũng ra lệnh.
Mặc dù hắn và Đỗ Hoành Nghị có cấp bậc giống nhau, nhưng hắn là một đoàn đoàn trưởng, quyền chỉ huy được ưu tiên hơn đoàn trưởng Đỗ Hoành Nghị của trung đoàn hai.
Đặc biệt là trên chiến trường, hắn có thể chỉ huy Đỗ Hoành Nghị.
Đỗ Hoành Nghị trợn mắt há hốc mồm nhìn Vệ Lăng, hắn không ngờ Vệ Lăng, người luôn nổi tiếng với sự điềm tĩnh và bình tĩnh trong sư đoàn của họ, lại thực sự vi phạm kỷ luật chiến trường, nói một câu không dễ nghe, nếu lúc này Vệ Lăng thoát ly chiến đấu, đó chính là phạm tội.
"Vệ Lăng, tôi không đồng ý để cậu rời đi."
Đỗ Hoành Nghị nắm chặt lấy cánh tay Vệ Lăng.
Anh ấy và Vệ Lăng không chỉ là chiến hữu, đồng thời cũng là bạn bè, anh ấy không thể trơ mắt nhìn người bạn của mình phạm sai lầm được.
Nếu cuộc bắt giữ hôm nay xảy ra vấn đề, tất cả trách nhiệm sẽ do Vệ Lăng gánh vác.
Nhẹ thì sẽ bị áp giải đi cải tạo lao động, nặng thì sẽ bị xử bắn.
"Lão Đỗ, cậu không ngăn cản được tôi đâu." Vệ Lăng cảm kích khuyên can của Đỗ Hoành Nghị, nhưng tâm ý đã định, hắn nhất định phải về thăm nhà một chút, nếu không hắn sẽ không yên lòng nổi.
"Lão Vệ, cậu tỉnh táo một chút, em dâu rất thông minh, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Đỗ Hoành Nghị lo lắng đến độ trên trán đều toát mồ hôi, thậm chí vì thuyết phục Vệ Lăng, anh ấy còn bổ sung: "Vệ Lăng, đồn Kháo Sơn không đơn giản, đồng chí Trịnh An Quốc là người có bản lĩnh, người dân ở đồn Kháo Sơn cũng đều có thân thủ rất tốt."
"Tôi không lo lắng ban ngày xảy ra chuyện gì, tôi chỉ sợ ban đêm sẽ xảy ra chuyện."
Đương nhiên Vệ Lăng biết trên chiến trường lâm trận bỏ chạy là tội ác như thế nào, nhưng trong lòng hắn Tần Thanh Man thì khác, vì Tần Thanh Man, hắn thà rằng phạm phải tội ác ngập trời còn hơn.
"Vệ Lăng, cậu thật sự không thể đi, để không đánh cỏ động rắn, sở chỉ huy sư đoàn chỉ phái một đội ở phía ngoài, hiện tại ở nơi này cũng chỉ có bốn người chúng ta, tôi và bọn Tả Cao Bằng không có thính lực, nhãn lực tốt như cậu, giữ không cho mấy người này chạy thoát thì không khó, nhưng khó khăn là chúng tôi không cẩn thận đánh chết bọn họ, thì chúng tôi biết giải thích với sư đoàn trưởng và lãnh đạo quân khu như thế nào đây?"
Đỗ Hoành Nghị tận tình khuyên can Vệ Lăng.
Vệ Lăng tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như ba người Đỗ Hoành Nghị thật sự đánh chết phần tử đặc vụ của địch, thì đúng là không có cách nào bàn giao với quân khu, nếu như bị người có ý mượn đề tài này để đâm chọc, không chỉ ba người Đỗ Hoành Nghị sẽ gặp phiền phức, mà có khả năng Vương Thừa Bình chỉ huy sư đoàn cũng sẽ bị đổ lỗi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận