Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 157 - Giao nộp gia sản, lĩnh chứng kết hôn 4




Tần Thanh Man nhìn Vệ Lăng làm việc, không hiểu sao liền nhớ tới mấy cái ảnh đã xem được trên mạng khi còn ở hiện đại.
Phòng bếp của anh bộ đội không chỉ gọn gàng ngăn nắp, đến đặt đồ cũng phải đặt y như binh sĩ xếp hàng vậy, nhìn ngang thẳng tắp thành một dãy không lệch chút nào.
“Thanh Man, anh tự phạt gấp bội có được không?” Về Lăng đã cắt xong mì ánh mắt chứa ý cười vui vẻ nhìn Tần Thanh Man, hắn lúc này đã làm xong hết việc của mình, trên tay dĩ nhiên cũng dính rất nhiều bột mì, có thể tự xoa lên mặt.
“Không cần.” Tần Thanh Man trừng mắt một cái ngăn cản Vệ Lăng.
Cô mới không nhỏ mọn như vây, cô tức giận là vì chuyện cưới xin giữa cô và Vệ Lăng, bởi cách thức làm việc vội vàng của hắn mà có thể trở thành chuyện cười cho mấy người trong quân đồn rồi.
“Vậy em phạt anh đi.” Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man tựa như vẫn còn đang đắn đo, dứt khoát cầm lấy tay cô.
Ngón tay Tần Thanh Man nhỏ nhắn thon dài, đẹp y như những cọng hành xanh mởn vậy.
Vệ Lăng vừa nắm lấy ngón tay Tần Thanh Man một cái, ánh mắt liền thẳng đứng.
Làm người cổ đại, hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy tay con gái ở khoảng cách gần như vậy, chưa kể đôi tay này còn là của người mình thích nữa chứ.
Phản ứng của Vệ Lăng đã chọc cười Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nhẹ nhàng giãy một lúc rồi rút tay ra khỏi, nhưng trông thấy vẻ tiếc nuối thoáng qua trong mắt Vệ Lăng, cuối cùng cô vẫn duỗi tay nhẹ nhàng quệt quệt mấy cái lên mặt Vệ Lăng.
Chỉ một lúc, trên mặt Vệ Lăng liền xuất hiện mấy vết bột mì.
Lần này Vệ Lăng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Cả nhà như vậy liền giống nhau hết rồi.
“Ngốc nghếch.” Tần Thanh Man xấu hổ trừng mắt một cái với Vệ Lăng, rồi xoay người đi nấu mì, nước trên lò cũng đã sôi, bóng nước đang bốc lên ùng ục.
"A, anh rể, anh cũng biến thành mèo hoa rồi." Sở Sở vừa lau mặt sạch sẽ xong đang ở một góc trong phòng nhìn thấy mấy vết bột mì trên mặt Vệ Lăng, lại trông thấy mấy nhúm mì sợi không hợp với khí chất của Vệ Lăng, đứa nhỏ mừng rỡ đến cả người tràn đầy vui vẻ.
Sau đó vui tươi hớn hở đi giúp rót nước nóng, đưa khăn mặt.
"Cảm ơn Sở Sở nhé."
Vệ Lăng vô cùng yêu thích Sở Sở, đứa nhỏ này không chỉ không nghịch ngợm, còn hiểu chuyện, đáng yêu hơn nhiều so với mấy đứa cháu trong phủ quốc công bọn hắn kiếp trước.
"Anh rể, anh lau mặt đi, để em đi phòng phía đông đốt giường sưởi."
Vệ Lăng đến rồi, Sở Sở biết hôm nay cậu sẽ ngủ cùng anh rể ở phòng phía đông, thế là tích cực đi đốt nóng giường, muốn giường ấm áp, thì phải đốt trước một chút.
Lần này Tần Thanh Man cũng không làm nhiều mì, chỉ nấu cho mỗi người một chén nhỏ, là cái kiểu mà chỉ cần ăn mấy miếng là hết ấy.
Vệ Lăng cũng không nói mình không ăn nữa, dựa theo sức ăn của hắn, thêm một chút như thế này cũng hoàn toàn không đáng kể.
Lau mặt sạch sẽ, Vệ Lăng nhìn nhìn khăn mặt trong tay.
Chiếc khăn mặt này là cái hắn dùng lúc trước tại nhà Tần Thanh Man, cũng có thể nói chiếc khăn này là dành riêng cho hắn dùng.
Nghĩ tới vừa nãy dưới sự tình cờ mà lưu lại một chút hương vị của mình trên khăn mặt Tần Thanh Man, hắn muốn khăn mặt của mình cũng được hưởng đãi ngộ như vậy, thay nước, hắn lấy khăn mặt đã được giặt sạch của mình nhúng vào trong nước lần nữa, vắt khô, cuối cùng đi đến bên cạnh Tần Thanh Man.
"Thanh Man, lau mặt đi."
Bột hắn bôi trên mặt Tần Thanh Man lúc trước cũng có chút khô rồi.
Tần Thanh Man đang vớt mì sợi, không có tay nào rảnh rỗi cả.
"Sở Sở đi đốt giường sưởi ở phòng phía đông rồi." Vệ Lăng đúng lúc giải quyết vấn đề Tần Thanh Man đang lăn tăn.
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua khăn mặt trong tay Vệ Lăng, mặt hơi đỏ, nhưng cuối cùng vẫn ngửa mặt lên, thầm nói: "Anh là đang cố ý."
"Ừ." Vệ Lăng hào phóng thừa nhận mình có ý này.
Một bát mì nhỏ hàm lượng ít nhưng mà chất lượng cao, ba người không nỡ thì cũng chỉ có mấy miếng là ăn hết, nhai chậm nuốt kĩ tận năm sáu phút rồi mới đặt bát xuống.
Không chỉ có Sở Sở trân quý mà uống hết sạch canh trong bát, mà đến Tần Thanh Man và Vệ Lăng cũng y như vậy.
Lương thực khan hiếm, người sống ở thời đại này đều quen trân trọng đồ ăn.
"Chị ơi, mì ngon quá đi." Sở Sở nhớ lại mì sợi thơm ngon, nhịn không được tán dương Tần Thanh Man.
Nhà bọn họ trước kia cũng được ăn mì sợi rồi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thêm ít dưa muối, củ cải, hương vị so với mì hôm nay đúng là khác một trời một vực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận