Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 206 - Con đường theo đuổi vợ đầy khó khăn và thử thách 5




“Theo như tôi biết thì nhóm thanh niên trí thức còn vài ngày nữa mới đến. Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, cô không cần phải đi công chứng quan hệ lương dầu nhanh thế đâu, cô có thể chờ một chút, đợi những thanh niên trí thức khác đến rồi đi chung cũng được.” Vương Thừa Bình cố gắng hết sức ngăn không cho Hoàng Uyển Thanh đi công chứng quan hệ lương dầu luôn.
Hoàng Uyển Thanh nhắm thẳng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man:… Cô thật sự không thể tham dự vào được.
“Thủ trưởng, ở Bạch Thành có người tôi thích, kiếp này nếu không phải anh ấy thì sẽ không lấy chồng, xin ngài tác thành giúp tôi.” Tuy Hoàng Uyển Thanh là người đơn thuần nhưng cũng không ngốc, cô ấy nhìn ra được vẻ khó xử trên mặt Tần Thanh Man, lại nghĩ tới thái độ của nhà mình, lập tức nói rõ với Vương Thừa Bình.
Dù sao hôm nay cho dù Vương Thừa Bình có cho cô ấy mượn xe hay không thì cô ấy cũng phải nhanh chóng đi công chứng.
Chỉ khi đã công chứng thì người nhà cô ấy mới không có năng lực thay đổi.
Vương Thừa Bình nhìn ánh sáng trong mắt Hoàng Uyển Thanh, lại nhớ tới cuộc sống quân nhân mấy thập niên. Những tiền bối đi trước khởi nghĩa vũ trang không phải là vì muốn sống tự do sao? Một ông già gần sáu mươi tuổi như ông ấy còn có gì mà phải kiêng kỵ, chẳng lẽ còn có người có thể chen tay vào sư đoàn XXX của bọn họ được chắc.
“Sư trưởng, cứ để Đỗ Hoành Nghị đưa thêm một nữ đồng chí nữa đến đưa đồng chí Hoàng Uyển Thanh đi công chứng đi.”
Vệ Lăng đột nhiên nói.
Hắn nhớ tới bản thân, lúc trước hắn rời khỏi thủ đô không phải là vì được sống tự do tự tại hơn sao.
“Tôi… Cảm ơn.” Hoàng Uyển Thanh không ngờ Vệ Lăng lại nói giúp mình. Tuy còn sợ Vệ Lăng nhưng cô ấy vẫn dũng cảm nói cảm ơn với người ta.
Vệ Lăng đã lên tiếng, Tần Thanh Man cũng không thể ngồi xem mặc kệ nữa. Nghĩ nghĩ, cũng nói với Vương Thừa Bình: “Thủ trưởng, thanh niên trí thức xuống nông thôn tình trạng của cả đất nước. Người chức vị càng cao thì con cái sẽ lại càng chủ động xin đi xuống những vùng nông thôn xa xôi, từng hành động lời nói của bọn họ đều bị những người khác nhìn chằm chằm vào. Đồng chí Hoàng Uyển Thanh ở lại Bạch Thành là chuyện không thể thay đổi.”
Vương Thừa Bình cũng biết tính đặc thù trong chính sách này.
“Được, tôi sẽ để Đỗ Hoành Nghị đưa thêm người đi đăng ký tạm trú với cô.” Vương Thừa Bình đồng ý với lời thỉnh cầu của Hoàng Uyển Thanh.
“Cảm ơn đồng chí thủ trưởng.” Hoàng Uyển Thanh vô cùng cảm kích nhìn Vương Thừa Bình.
Vương Thừa Bình vẫy tay để mấy người Vệ Lăng rời đi.
Chuyện có thể giúp ông ấy cũng đã giúp rồi, muốn nhiều hơn nữa thì không giúp được.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc, Vệ Lăng móc một viên kẹo trong ngực ra nhét vào tay Vương Thừa Bình, sau đó bế Sở Sở dẫn Tần Thanh Man với Hoàng Uyển Thanh ra ngoài.
Vương Thừa Bình nhìn nhìn viên kẹo màu đỏ trong tay, lại nhìn văn phòng vắng vẻ, đột nhiên nở nụ cười.
“Thằng nhóc thối này!”
Trong giọng nói tuy có chút bất đắc dĩ cũng có bất mãn, nhưng nhiều hơn vẫn là ‘yêu ai yêu cả đường đi’.
Điều này làm cho Ủy viên chính trị Trương vừa đẩy cửa vào ngẩn ra một chút liền lập tức lui ra đằng sau một bước đóng cửa lại. Lần trước ông ấy bị Vương Thừa Bình lừa rồi, ông ấy không muốn lại bị lừa thêm lần nữa đâu.
Cảnh tượng trước mặt lúc này giống lần trước biết bao.
Vương Thừa Bình nhìn cánh cửa bị đóng lại, sửng sốt một chút, sau đó liền nhếch môi cười ha hả.
Vệ Lăng cùng Tần Thanh Man tự mình giao Hoàng Uyển Thanh đến tận tay Đỗ Hoành Nghị. Cô nam quả nữ đi chung với nhau không được tốt cho lắm, thế là Vệ Lăng gọi thêm một nữ binh y tế đi cùng.
Một đoàn người tới trước nhà họ Tần, Hoàng Uyển Thanh cầm hành lý của mình lên xe, cuối cùng là vẻ mặt không muốn rời đi.
Cô ấy là thanh niên tri thức đến chi viện cho biên cương để rèn luyện, không thể cứ ở lại nhà của Tần Thanh Man mãi được.
Huống chi sau khi biết Tần Thanh Man với Vệ Lăng là vợ chồng, cô ấy liền biết đêm qua mình đã quấy rầy người ta. Bây giờ được sư đoàn giúp đỡ, sao Hoàng Uyển Thanh có thể ở lại thêm được. Mắt cô ấy đỏ lên, ngồi trên xe vẫy vẫy tay thật mạnh với Tần Thanh Man.
Đỗ Hoành Nghị vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu quan sát Hoàng Uyển Thanh. Thấy nước mắt Hoàng Uyển Thanh cứ rơi xuống, không thể không nhắc nhở một câu, “Đồng chí Hoàng, cô đừng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nữa, trời không có gió nhưng vì lái xe nên tạo ra gió, cô lại khóc, nước mắt đông lại trên mặt là không tan ra được đâu.”
Hoàng Uyển Thanh hơi cứng đờ người, yên lặng rụt cái đầu lại.
Đồng thời nhanh chóng duỗi tay lau sạch nước mắt trên mặt.
Thời tiết ở đây thực sự rất lạnh, còn như vậy nữa cô ấy cũng cảm nhận được nước mắt của mình sắp đóng băng luôn mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận