Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 355 -




Chu Kinh Quốc hiểu rõ điểm này, lại thấy Tần Thanh Man rất tôn trọng mình nên chỉ có thể giở giọng quan nói: “Đồng chí Tần đúng là suy nghĩ chu đáo, vừa mới nãy tôi bị đồng chí Lưu Hòa Xương gạt, còn tưởng rằng mọi người tụ tập nhiều người ở đây là chỉ trích Đảng nên mới nói hơi nặng lời. Đều do đồng chỉ Lưu Hòa Xương, chưa làm rõ chuyện đã nói mò.”
Lưu Hòa Xương phải đội nồi: ...
Lúc trước anh ta đâu có nói như vậy, anh ta chỉ nói có nhiều người tụ tập một chỗ, nếu đồng chí công an tới, nhỡ có người gây chuyện…
Nhưng Lưu Hòa Xương không thể giải thích.
Chỉ có thể tự nhận mình xui.
Lưu Hòa Xương xoa mồ hôi trên trán, luôn miệng nói xin lỗi: “Đều tại tôi, đều tại tôi, tôi cũng chỉ nghe cấp dưới Tiểu Nghiêm nói, Tiểu Nghiêm truyền lời không đúng nên tôi mới hiểu lầm. Lát nữa tôi sẽ viết kiểm điểm ghi nhớ thật rõ sai lầm của bản thân.”
Tiểu Nghiêm đi theo bên cạnh gương mặt lập tức trắng bệch, cơ thể cũng lung lay sắp đổ.
Thần tiên đánh nhau, một tiểu lâu la như cậu ta trở thành vật hy sinh. Hôm nay Lưu Hòa Xương nói như vậy, tiền đồ của cậu ta coi như xong rồi.
Tiểu Nghiêm càng nghĩ càng khó chịu, sắc mặt cũng càng trắng hơn.
Chu dù là Chu Kinh Quốc nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Nghiêm, hay Lưu Hòa Xương cũng đều thờ ơ. Tất cả mọi người ở đây, nếu không muốn gánh tội thì phải thông minh một chút.
Đương nhiên Tần Thanh Man biết Chu Kinh Quốc cùng Lưu Hòa Xương đều đang thoái thác trách nhiệm nhưng cô không thay đổi được gì hết, chỉ có thể làm như không nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Nghiêm.
Đôi khi đấu tranh sẽ tàn khốc như vậy.
Mọi người trong nhà ăn đều thấy được sắc mặt của Tiểu Nghiêm, mọi người cũng biết tỏng chuyện gì đang xảy ra nhưng không ai dám nói giúp. Bọn họ lại càng chẳng có quyền lên tiếng, trong những trường hợp như thế này, không bị nhớ đến đã là may lắm rồi.
Mọi người đều hiểu rất rõ điểm này, trong lòng lại càng thêm ưu sầu.
Đặc biệt là những thanh niên trí thức cùng với một số người bị đối đãi bất công trong thời gian dài đều yên lặng ngồi xuống.
Có chủ nhiệm hội ủy ban cách mạng công xã trấn tọa, bọn họ đều không dám tùy tiện mở lời.
Tần Thanh Man cảm nhận được không khí suy sụp trong nhà ăn nhưng lại không thể làm gì được. Loại người như Chu Kinh Quốc này, chỉ cần những người bên trên không ngã xuống thì bọn họ vẫn sẽ cứ hoạt động sôi nổi như thế này. Chỉ khi những người kia rơi đài, mấy người chuyên làm chuyện ác tại caasi thời đại đặc biệt này như Chu Kinh Quốc mới chắc chắn bị xử lý.
Chỉ là vẫn phải đợi thêm mấy năm nữa.
Tần Thanh Man biết mình không thay đổi được gì nên chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ người của mình.
Nông trường Hồng Kỳ cách thị trấn khá xa, Bao Thắng Lợi lái xe tốc độ vừa nhanh lại vừa ổn định, cuối cùng đi hơn nửa tiếng đã có thể nhìn thấy thị trấn từ xa.
Nhìn thấy thị trấn xinh đẹp, tất cả mọi người trên xe đều thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Mỹ Cầm cúi đầu lau lau mồ hôi trên trán mẹ mình, hình như mẹ lại đau hơn rồi. Cô ấy sốt ruột nhịn không được mà thúc giục: “Anh Bao, anh lái xe nhanh thêm chút nữa đi, mẹ em càng ngày càng khó chịu hơn rồi.”
Bao Thắng Lợi nghe vậy cũng gấp gáp, giẫm mạnh chân ga.
Tiếng máy kéo tu tu cũng càng vang hơn.
Trên mặt đất bằng thằng đột nhiên có một con gì đó đen thùi lùi lao tới, Bao Thắng Lợi sợ hãi lập tức đánh tay lái qua một bên.
“Ối.” Thím Quế Anh chịu ảnh hưởng của lực quán tính, trực tiếp ngã văng ra ngoài, đụng vào cạnh thùng xe, đã thế lại còn đụng trúng phải cái eo đang đau mãi không thôi của thím ấy, sau đó thế giới yên lặng lại.
“Mẹ, mẹ, mẹ sao rồi.” Trịnh Mỹ Cầm lập tức sợ hãi đến choáng váng.
“Bác gái, bác gái, bác không sao chứ?” Hai nam đồng chí đi theo cùng thấy thím Quế Anh bị ngã đập phải lan can xe cũng không biết là có nên đỡ thím ấy hay không.
“Mẹ, mẹ, mẹ sao rồi, con… con không cố ý.”
Lúc này, Bao Thắng Lợi cũng dừng xe lại nhảy xuống thùng xe.
“Anh Bao, tên khốn kiếp này, mẹ tôi mà gặp phải nguy hiểm gì thì tôi giết chết anh.” Trịnh Mỹ Cầm vừa đấm vừa đá Bao Thắng Lợi, cô ấy cũng sợ hãi oa oa khóc lớn.
Bao Thắng Lợi hoàn toàn không dám cản vợ mình lại, vì anh ấy làm sai nên chỉ có thể yên lặng chịu đòn.
“Khụ khụ, khóc tang cái gì, bà đây còn chưa chết cũng sắp bị con khóc chết rồi.” Cuối cùng thím Quế Anh cũng tỉnh lại, chậm rãi đứng thẳng người lên, chống eo nhìn mấy người Trịnh Mỹ Cầm, vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê.
“Hức…”
Trịnh Mỹ Cầm bị lời của thím Quế Anh dọa cho sợ tới mức nấc lên một cái, sau đó nhìn mẹ rồi vội vàng dìu thím ấy: “Mẹ…” Âm cuối kéo ra thật dài.
“Tôi vẫn chưa chết.”
Thím Quế Anh xua tay, không cho Trịnh Mỹ Cầm đỡ mình mà chậm rãi vặn người đứng dậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận