Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 170 - Đấu đá ngầm giữa đàn ông 5




Tần Thanh Man biết những người làm việc trong Cung Tiêu Xã có bao nhiêu mắt cao hơn đầu.
Bình thường đều là người khác xin các cô chứ rất ít khi các cô chủ động thân thiện với ai, đối với sự bày tỏ thiện chí của Liễu Hà, Tần Thanh Man lịch sự để lại thông tin địa chỉ của mình.
Đừng nhìn nhân viên bán hàng chỉ là người bán đồ đạc, nhưng cùng những người như này tạo mối quan hệ có rất nhiều chỗ tốt.
Mối làm quen đưa tới cửa, Tần Thanh Man liền vui vẻ tiếp nhận.
"Đứa nhỏ thật là đáng yêu, nào, lại đây, cô cho con kẹo nhá." Trước khi tạm biệt, Liễu Hà lấy ra từ trong túi mấy viên kẹo trái cây đưa cho Sở Sở, tiện tay còn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Sở một cái, đáng yêu quá.
Sở Sở bị "trêu đùa" tay đỡ lấy kẹo nhìn về phía Tần Thanh Man.
Chị gái không lên tiếng, cậu không dám cầm.
"Đồng chí Tần, cứ cầm đi, chỉ có mấy viên kẹo thôi, đứa nhỏ nhà tôi ăn nhiều kẹo đến mức tôi đều sợ nó rụng răng đây, vừa hay chia cho đồng chí nhỏ mấy viên, cho đồng chí nhỏ thêm ngọt miệng nhá." Liễu Hà tìm lý do để đưa mấy viên kẹo.
Người ta cũng đã nói đến mức này rồi, Tần Thanh Man cũng không thể không nhận tình cảm.
Nghĩ một lúc, cô lấy từ trong túi ra một quả quýt ở chỗ Ngô Chính đặt lên trên quầy.
Quả quýt này so với mấy viên kẹo Liễu Hà đưa cho Sở Sở còn có giá trị cao hơn, bởi vì đây là hoa quả tươi, ở phương Bắc vào mùa này nếu không phải lê đông lạnh trong tuyết thì cũng là đồ hộp, nếu có thể có hoa quả tươi, chắc chắn là từ phía Nam vận chuyển tới.
Có giá trị như thế nào không cần nói cũng biết.
Nhìn thấy quýt trên quầy, không chỉ có Liễu Hà trợn trừng mắt mà đến mấy nhân viên bán hàng khác cũng cảm thấy vừa kinh ngạc vừa ghen tị.
"Đồng chí Tần, tôi không thể nhận thứ quý giá như vậy được." Liễu Hà không dám nhận.
Thật sự không dám nhận.
Tần Thanh Man vốn đã có lòng kết thân với Liễu Hà, làm sao có thể thu lại quà đã tặng, đè lại cánh tay Liễu Hà, cười vô cùng ôn hoà, "Đồng chí Liễu Hà, quả quýt này là cho đứa nhỏ nhà cô, cô đừng từ chối thay đứa nhỏ chứ, nếu cô còn từ chối, em trai tôi cũng không tiện nhận kẹo của cô."
"Cái này …"
Liễu Hà không biết phải nói thế nào.
"Đồng chí Liễu Hà, nhận đi, mặc dù hôm nay chúng ta mới quen biết nhau, nhưng tôi cảm chúng ta vô cũng hợp ý, vì đoạn duyên phận này của chúng ta, nếu cô không nhận trái quýt này thì chính là đang xem thường người sống ở thôn xã như tôi." Tần Thanh Man ở hiện đại có thể có bản lĩnh kiếm cho mình một phần gia sản, tài ăn nói tự nhiên cũng không tệ.
Liễu Hà không còn lý do từ chối, lộ ra nụ cười chân thành nhận lấy quà của Tần Thanh Man, đồng thời cũng thầm nghĩ trong lòng, sau này nếu trong Cung Tiêu Xã có gì tốt nhất định phải nói cho chị em tốt Tần Thanh Man một tiếng.
Cứ như vậy, Tần Thanh Man bằng một quả quýt mà đổi được sự chân thành của Liễu Hà.
"Thanh Man, chúng ta đi chụp ảnh cưới đi." Vệ Lăng cảm thấy trên giấy chứng nhận kết hôn có hình chụp chung của hai vợ chồng mới càng hoàn hảo hơn.
"Vâng."
Tần Thanh Man cũng rất muốn lưu lại ở thời đại này hình ảnh trân quý.
Kết quả mấy người vừa ra đến cửa Cung Tiêu Xã, Lâm Thúy Hương trước đó cũng không biết trốn ở đâu đột nhiên chui ra, nếu không phải Vệ Lăng thu chân lại nhanh thì Lâm Thúy Hương có thể đã bị đá bay ra xa mười mấy mét rồi.
Đối diện với Lâm Thúy Hương bỗng nhiên xông ra, sắc mặt người một nhà Tần Thanh Man đều không thể nào tốt được.
Sắc mặt Lâm Thúy Hương cũng rất khó coi.
Bà ta bị sát khí trên người Vệ Lăng dọa sợ.
Vệ Lăng kiếp trước là tướng quân trên chiến trường, không nói giết người như ngóe, nhưng kẻ địch chết ở trong tay hắn cũng không ít, trời sinh liền mang theo sát khí mãnh liệt và khí thế hung dữ, vừa nãy Lâm Thúy Hương đột nhiên lao ra, khí thế hắn tận lực che giấu trong nháy mắt liền bộc phát, trực tiếp doạ Lâm Thúy Hương đến mặt mày xám ngoét, hai chân run rẩy.
Tần Thanh Man thấy mặt Lâm Thúy Hương trắng bệch như gặp ma, sâu trong lòng liền cảm thấy đồng tình một giây.
Sau đó duỗi hai ngón tay ra, nói rõ: "Thêm gấp đôi."
Tần Thanh Man đánh thức Lâm Thúy Hương vẫn còn đang hoảng sợ, Lâm Thúy Hương vô thức liền thấp tiếng hô một câu, "Cô đây không phải cướp tiền sao!"
"Muốn lấy thì lấy, không thì thôi." Tần Thanh Man rất có tự tin.
"Tôi… tôi không quyết định được." Lâm Thúy Hương cả người run rẩy đứng cách xa Vệ Lăng một chút, nhưng đối với chiếc đồng hồ bà ta vẫn luôn muốn có, cuối cùng vẫn cò kè mặc cả với Tần Thanh Man, "Đồng chí, tôi trả thêm ba mươi đồng nữa, cô xem có được không?"
Ba mươi đồng đã có thể mua được rất nhiều thứ, đối với ở vùng nông thôn mà nói thì thật sự không ít.

Bạn cần đăng nhập để bình luận