Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 188 - Ngày đầu kết hôn đã phải xa nhau 3




Mặc dù mọi người đều ăn ý không có nói rõ tên của Vệ Lăng ra, nhưng một người nghe nói đã từng xem qua ảnh của đối tượng xem mắt không nên có phản ứng như vậy.
Nếu như không phải bên này của Vệ Lăng xảy ra vấn đề thì chính là bên kia của Hoàng Uyển Thanh xảy ra gì đó ngoài ý muốn.
"Hoàng Uyển Thanh là đối tượng xem mắt của anh sao?" Tần Thanh Man nhỏ giọng hỏi Vệ Lăng.
Vệ Lăng thành thật lắc đầu, "Anh không biết nữa, nhưng mà lúc rời khỏi Kinh Thành anh đã đem tất cả ảnh chụp đi xử lý hết rồi, cũng có thể nói nếu Hoàng Uyển Thanh là đối tượng xem mắt mà nhà anh sắp xếp, trong tay cô ấy không thể nào có ảnh của anh được."
Đối với câu trả lời này, Tần Thanh Man kinh ngạc đến không biết nói gì.
Đồng thời cũng hiểu rõ phần nào về phẩm tính của người nhà Vệ Lăng ở Kinh Thành.
"Hôm nay anh về sư bộ nghỉ ngơi." Vệ Lăng bất đắc dĩ chia sẻ với Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nhớ lại một chút dáng vẻ mơ hồ sợ hãi của Hoàng Uyển Thanh đối Vệ Lăng, gật nhẹ đầu, "Được, anh về trước để chuẩn bị, em ở đây thăm dò Hoàng Uyển Thanh xem là có chuyện gì, có lẽ mọi chuyện có thể không như chúng ta nghĩ như vậy đâu."
"Ừm." Vệ Lăng tâm nhãn càng nhiều hơn, hắn luôn cảm thấy có âm mưu gì đó.
Dù sao hắn của trước kia không chỉ sống giữa trung tâm quyền lực, mà xung quanh cũng có rất nhiều âm mưu quấn lấy, hôm nay nhận thấy Hoàng Uyển Thanh không thích hợp lắm, làm hắn lập tức nghĩ đến thuyết âm mưu.
"Ăn cơm trước đi."
Tần Thanh Man đã loáng thoáng nghe thấy tiếng Sở Sở gọi hai người bọn họ, nhanh chóng vén rèm lên đi vào phòng.
Cả phòng đã sớm ngập tràn mùi hương thức ăn, cộng thêm lửa nóng trong bếp lò càng làm hương vị thơm ngon của thịt ba chỉ được kích phát lên tới cực điểm.
Ngửi thấy hương vị thức ăn hấp dẫn, năm người bốn lớn một bé vui vẻ ăn xong bữa tối ngon tuyệt đến thiếu chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Thịt ba chỉ xào dưa chua tỏi tươi ăn rất ngon, vị chua vốn dùng để khai vị, dưa chua, khoai tây lát, giá đỗ, trộn với hương thơm của thịt ba chỉ, còn có hương vị của ớt khô, mấy người đều ăn đến sạch sẽ, đến một chút nước dầu cuối cùng còn sót lại trong nồi cũng bị Tiểu Thạch trộn với cơm ăn mất rồi.
"Chị dâu, đồ ăn chị nấu ngon quá, em trước giờ chưa từng ăn được bữa cơm nào ngon như vậy luôn."
Lời này của Tiểu Thạch cũng không hề khoa trương chút nào.
Nhà ăn của sư bộ bọn họ thường xuyên nấu cơm độn, nhưng mỗi lần ăn cơm độn ở đấy đều cảm thấy một lời khó nói hết.
Gạo, ngô, hạt kê mỗi loại cần một lượng nước không giống nhau, thời gian nấu chín cũng khác, rất khó có thể đạt tới sự cân bằng, thường là gạo chín vừa miệng thì ngô lại cứng quá, hoặc là hạt kê bị nấu quá mềm, nhà ăn từ trước đến giờ chưa lần nào có thể nấu ra vị như Tần Thanh Man làm.
Tiểu Thạch thậm chí còn cảm thấy cho dù không có thức ăn, cậu ấy cũng có thể ăn hết mấy bát cơm độn to đùng luôn.
Làm đầu bếp, Tần Thanh Man thích nhất là nghe mấy lời như vậy, "Tiểu Thạch sau này rảnh rỗi có thể thường xuyên tới nhà ăn cơm." Cô có biết đến một số điều liên quan đến quân tẩu, quân tẩu quan tâm đến những quân nhân vẫn chưa kết hôn, chưa lập gia đình là chuyện bình thường, ngoài việc giới thiệu vợ cho bọn họ, còn cần thường xuyên nấu chút đồ ăn, hoặc gói ít sủi cảo cho mọi người cải thiện bữa ăn.
"Chị dâu, phiếu lương thực mỗi tháng của em đều nhờ cậy vào chị rồi."
Tiểu Thạch cũng không phải người không hiểu chuyện, thời đại này khẩu phần lương thực của mọi người đều được định sẵn, cậu ấy ăn của người khác một bữa, có nghĩa là người khác sẽ phải ăn bớt đi một, hai bữa.
Tần Thanh Man cũng biết đặc thù của thời đại này, không ra vẻ hào phóng, mà cười đáp ứng.
Dù sao cô cũng sẽ không cố ý nấu cơm cho mấy chiến hữu của Vệ Lăng, nhưng nếu là gặp được, vậy thì làm cái gì ăn cái đó.
Hoàng Uyển Thanh nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tần Thanh Man với Tiểu Thạch cảm thấy hâm mộ vô cùng.
Nhà cô ấy tuy có điều kiện tốt, nhưng thật sự không có ai có thể đạt được đến trình độ nấu nướng như Tần Thanh Man.
Tục ngữ thường nói, một người đầu bếp giỏi có thể chinh phục dạ dày của mọi người khắp thiên hạ.
Hoàng Uyển Thanh cảm thấy mình đã bị Tần Thanh Man chinh phục rồi, cô ấy thậm chí còn ảo não trong đầu, mình vì sao không phải là con trai nhỉ, nếu là con trai liền có thể theo đuổi Tần Thanh Man rồi cưới Tần Thanh Man về nhà, mỗi ngày đều được ăn đồ ăn do Tần Thanh Man nấu.
Vừa nghĩ thế, Hoàng Uyển Thanh nhịn không được đưa tay lên lau lau khoé miệng.
Sau đó cô ấy liền nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Vệ Lăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận