Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 632 -




Tất cả sự dễ dãi của Tứ Lang đối với Tần Thanh Man đều dựa vào điều kiện tiên quyết là Tần Thanh Man có ích, cô còn có thể hỗ trợ bọn họ rời khỏi Trung Quốc, nếu không thể rời đi, hắn ta không ngại tự mình bị xử tử Tần Thanh Man.
Cho nên Tứ Lang đang siết cô rất chặt, sự khống chế rất mạnh mẽ.
Cổ của Tần Thanh Man đang bị khống chế, cô theo bản năng dùng tay của mình ở giữa cổ và cánh tay của Tứ Lang, cố gắng tạo ra khoảng trống để mình có thể thở.
Tứ Lang dễ dàng bỏ qua cho sự phản kháng theo bản năng của Tần Thanh Man.
"Vị đồng chí này, trước kia cô phối hợp khá tốt, làm phiền cũng tiếp tục phối hợp như thế, cô yên tâm chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp tôi hứa sẽ không làm cô bị thương." Tứ Lang an ủi Tần Thanh Man.
"Hy vọng anh giữ lời."
Tần Thanh Man cắn răng trả lời một câu.
"Tôi tuyệt đối giữ lời, có điều cô phải phối hợp cho tốt, nếu cô không chịu vậy đừng trách thuộc hạ của tôi vô tình." Lời uy hiếp Tứ Lang cũng đã nói ra, hắn ta hy vọng Tần Thanh Man có thể thấy rõ tình thế trước mắt đừng nghĩ đến chuyện muốn dũng cảm hy sinh.
Tần Thanh Man không nói nữa.
"Người ở bên trong nghe đây, xe và lương khô các ngươi cần chúng tôi đã mang đến, các người có thể sắp xếp cho người ra kiểm tra." Vừa lúc ấy giọng nói của Đinh Hướng Sơn ở bên ngoài vang lên, mà lúc này ánh sáng bên ngoài phòng cũng càng lúc càng sáng.
Ánh sáng đó là của đèn pha của xe jeep.
Ánh sáng này sáng hơn cả ánh sáng của lửa và đèn dầu, chiếu rọi sân nhà của Tần Lỗi sáng ngời.
Vệ Lăng không ra mặt.
Lúc trước là do Đinh Hướng Sơn và kẻ bắt cóc đàm phán với nhau, thế nên lần này vẫn do Đinh Hướng Sơn tiếp tục đàm phán, như vậy cũng giúp cho kẻ bắt cóc càng thêm yên tâm.
"Tam Lang, cậu đi kiểm tra chiếc xe đi."
Tứ Lang ra lệnh cho Tam Lang.
"Được." Tam Lang kéo Tần Kiến Minh chắn ở trước mình, sau đó đi ra cửa.
Súng của hắn ta đặt ở trên trán Tần Kiến Minh, một con mắt của hắn ta cẩn thận lại hung tàn nhìn ra ngoài sân: "Cho xe chạy vào đây."
Xe jeep đang dừng ở ngoài cổng, Tam Lang không thể bước ra nơi nguy hiểm như thế để kiểm tra.
"Có thể."
Đinh Hướng Sơn đứng ở giữa đám đông rời đi.
Xe jeep chậm rãi chạy vào sân, cuối cùng dừng ở giữa sân, vị trí này không xa không gần, nếu kẻ bắt cóc muốn kiểm tra thì nhất định phải chủ động đi tới thêm vài mét, nếu không tuyệt đối không thể thấy rõ tình huống ở bên trong chiếc xe.
"Chạy xe đến gần đây." Tam Lang hung hăng dí khẩu súng lên trán Tần Kiến Minh.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, cổ Tần Kiến Minh nghiêng vẹo qua một bên.
Lúc này, Tần Kiến Minh sợ tới mức hai chân run rẩy, tuy rằng cậu ta lớn hơn Tần Kiến Quân, nhưng bị họng súng chĩa vào đầu như thế thì cậu ta cũng không bình tĩnh được như Tần Thanh Man, miệng cậu ta bị bịt chặt nên không khỏi rên rỉ phát ra âm thanh nức nở.
Tần Kiến Minh bị dọa đến phát khóc.
Cậu ta sợ chết cũng không muốn chết.
"Xe của chúng tôi đã làm theo yêu cầu rồi, con tin lại còn ở trong tay của các người, trừ phi các người đồng ý thả một con tin ra nếu không xe của chúng tôi chỉ có thể dừng ở đây thôi." Lúc này tài xế mới lên tiếng.
Tam Lang phẫn nộ dùng một con mắt trừng với tài xế.
Nếu khẩu súng trong tay không phải đang khống chế con tin, nhất định hắn ta sẽ không nghe lệnh của chỉ huy mà nhắm vào tên tài xế kia.
"Tam Lang, cậu đi kiểm tra xe, tôi giúp cậu quan sát."
Đúng lúc ấy giọng nói của Tứ Lang ở đằng sau vang lên, cũng là đang gián tiếp cự tuyệt chuyện thả một con tin ra.
Bên này bọn họ có ba người, vừa vặn cũng có ba con tin, với bọn họ mà nói trước mắt con tin càng nhiều đối với bọn họ càng thêm an toàn, vì hắn ta lo lắng rằng quân nhân Trung Quốc sẽ thà liều mạng hy sinh.
Hơn nữa Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh cũng là con tin cân bằng với Tần Thanh Man.
"Được."
Tam Lang nhận được mệnh lệnh của Tứ Lang lập tức thấp giọng trả lời một câu, sau đó hắn ta nhìn tài xế ở trong xe jeep giận dữ hét: "Cút!" Hắn ta không yên tâm khi thấy có quân nhân Trung Quốc ở trên xe lúc đi kiểm tra.
Tài xế cũng hiểu rõ nên mở cửa xe bước xuống xe rời khỏi sân.
Tam Lang vẫn luôn giữ chặt Tần Kiến Minh, nòng súng chưa từng rời khỏi Tần Kiến Minh, bởi vì hắn ta biết xung quanh có rất nhiều họng súng đang chĩa về mình, chỉ cần hắn ta lơ là một tí thôi, người chết sẽ là hắn ta.
"Tam Lang, không thể qua loa."
Tứ Lang bỗng nhắc nhở Tam Lang, hắn ta lo lắng Tam Lang chỉ còn một con mắt sẽ kiểm tra không kỹ càng.
"Yên tâm."
Tam Lang tiếp nhận mệnh lệnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận