Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 296 -




Vệ Lăng nhận lấy uống một ngụm nhỏ, sau đó duỗi tay sở đầu Sở Sở: "Cảm ơn Sở Sở." Chỉ còn khi hắn thân mật với vợ mới ghét bỏ cậu nhóc thôi còn những lúc như thế này thì chẳng ghét chút nào hết.
Mà ngược lại, hắn rất thích Sở Sở hiểu chuyện.
"Anh rể, anh khó chịu sao?" Sở Sở nắm lấy góc áo Vệ Lăng kéo hắn ngồi xuống cạnh bếp lò, vẻ mặt quan tâm.
Vệ Lăng giả say: ...
Lời này làm hắn không biết phải đáp thế nào.
Tần Thanh Man đứng một bên có chút hả hê nhìn Vệ Lăng, để cô xem anh ấy định khoác lác kiểu gì.
Vệ Lăng có thể cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của vợ, suy nghĩ rồi mới ấp úng nói: "Tốt hơn nhiều rồi, có nước mật ong Sở Sở pha, anh uống xong cảm thấy rất thoải mái. Dạ dày ấm hơn hẳn, cả người cũng ấm áp hơn."
Sở Sở lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, thậm chí còn muốn cho thêm một thìa mật ong vào trong cốc của Vệ Lăng.
Mật ong ăn rất ngon, ngọt ngào nữa. Mỗi lần ăn mật ong là cậu đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.
Vệ Lăng không thích đồ ngọt lắm, có cảm giác như đang vác đá nện chân mình.
Hắn không ngờ Sở Sở ở trước mặt mình lại thành thật như vậy.
"Anh rể, em cho thêm mật ong vào trong vạc nha, nước mật ong làm ấm dạ dày, cha em nói là thứ giải rượu rất tốt." Sở Sở chân thành nhìn Vệ Lăng, trong đôi mắt to tròn long lanh chứa toàn sự nhiệt tình.
Vệ Lăng: ...
Đối mặt với một Sở Sở như vậy, dường như hắn không thể từ chối nổi. Nhớ lại những lời phàn nàn về Sở Sở vừa nãy nói với Tần Thanh Man, Vệ Lăng cảm thấy lương tâm cắn rứt. Chịu đựng sự không thích đồ ngọt, thấy chết không sờn gật gật đầu.
Sở Sở thấy Vệ Lăng gật đầu, vui vẻ nhảy lên chuẩn bị múc thêm một thìa mật ong to đùng cho Vệ Lăng.
"Sở Sở, sắp đi ngủ rồi, không được ăn nhiều đồ ngọt, nếu không sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ." Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng đã biết sai, bất đắc dĩ giúp hắn giải vây.
Cái thứ như đồ ngọt này, đối với những người thích chúng thì đó chính là chân ái, càng ăn càng vui.
Nhưng đối với những người không thích thì mỗi một miếng đồ ngọt đều là tra tấn.
Nếu như hắn đã biết sai thì tạm thời tha cho hắn một lần trước đã.
"Vậy ạ? Ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ sao?" Sở Sở đang hăng hái sững sờ ngay tại chỗ. Đầu tiên cậu nhóc nhìn nhìn Tần Thanh Man, sau đó lại nhìn Vệ Lăng, cuối cùng ánh mặt dừng lại trên người Tần Thanh Man.
"Trước khi đi ngủ ăn quá nhiều đồ ngọt đúng là sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ." Tần Thanh Man nghiêm túc gạt Sở Sở.
Thật ra cũng không tính là nói dối.
Cơ địa mỗi người mỗi khác, có người ăn đồ ngọt xong sẽ muốn ngủ, cũng có người ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ hưng phấn đến mức không ngủ nổi.
"Em nghe chị, sẽ ăn ít đồ ngọt lại."
Sở Sở lựa chọn tin tưởng Tần Thanh Man với vẻ mặt chân thành, đồng thời vươn tay ra cầm lấy cái vạc tráng men trên tay Vệ Lăng: "Em không uống nữa, lát nữa phải đi ngủ rồi, cứ giữ lại trước để mai uống tiếp."
Vệ Lăng bị cướp mất cốc: ...
Xem ra con người thì không được nói dối, nếu không sẽ rất dễ bị ‘nghiệp quật’.
"Nước mật ong không thể để qua đêm, để qua đêm thì không thể uống được nữa." Tần Thanh Man dựa theo trí nhớ của nguyên chủ nói.
Tuy cô không biết tại sao không thể để nước mật ong qua đêm nhưng vẫn đổ cho là do không có tủ lạnh, mấy thứ như đồ ngọt này rất dễ thu hút côn trùng vào buổi tối.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nghe thấy lời Tần Thanh Man nói, Sở Sở với Vệ Lăng đều trợn tròn mắt.
Cái vạc tráng men nhà họ rất lớn, Sở Sở còn pha hơn nửa vạc nước mật ong.
"Uống thôi, không được lãng phí." Tần Thanh Man trả thù Vệ Lăng, dám giả say lừa cô, vậy thì cứ uống hết cái vạc mật ong này đi cho nhớ lâu.
Vệ Lăng lập tức lĩnh hội được ý của vợ.
Chỉ có thể khẽ run tay lấy cái vạc Sở Sở đang ôm trong ngực.
"Anh rể, để em giúp anh." Sở Sở thấy Vệ Lăng đáng thương, ôm vạc tráng men lên uống nước mật ong. Điều này làm cho Tần Thanh Man bất ngờ không kịp tiến lên cản.
Mười mấy giây sau, một nửa số nước trong vạc đã xuống bụng Sở Sở.
Sở Sở uống đến mức bụng no căng đưa chỗ nước mật ong còn lại cho Vệ Lăng, cậu chỉ có thể giúp được như vậy thôi, nhiều hơn nữa cậu thực sự uống không có nổi.
Vệ Lăng lập tức bị cậu nhóc làm cho cảm động.
"Cảm ơn." Duỗi tay sờ cái đầu tròn vo của cậu nhóc, Vệ Lăng uống hết chỗ nước mật ong còn lại.
Tuy hắn không thích vị ngọt nhưng nhất định không thể phụ tấm lòng của cậu nhóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận