Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 976 -




Thời gian chậm rãi trôi, mặt trời ở phía xa bắt đầu lặn xuống, những áng mây xung quanh mặt trời lập tức bị nhuộm thành màu hồng cam tuyệt đẹp.
Nghĩ đến chuyện ngày mai Vệ Lăng sẽ rời đi, Tần Thanh Man xúc động nói: "A Lăng, em sẽ không khuyên anh đừng xung phong lao lên khi gặp nguy hiểm, cũng không khuyên anh lúc cứu người thì phải bảo vệ bản thân, bởi vì em biết trên người anh còn có trách nhiệm và nghĩa vụ."
"Ừ."
Vệ Lăng cúi đầu, cọ mặt mình vào khuôn mặt láng mịn của cô.
Sau hai tháng làm nhiệm vụ bên ngoài, làn da trên má hắn hơi thô ráp vì không được chăm sóc, thế nên khi mặt hai người cọ xát với nhau, gương mặt Tần Thanh Man ửng đỏ lên.
Vệ Lăng đau lòng hôn lên mặt cô.
"A Lăng, em không đau."
Tần Thanh Man biết Vệ Lăng nghĩ gì nên cô nhanh chóng vươn tay chặn trên môi anh, so với vết thương trên người Vệ Lăng, gương mặt ửng đỏ của cô chẳng đáng là gì.
"Vợ ơi."
Vệ Lăng bắt lấy ngón tay chặn trên môi mình nhét vào ngực.
Hắn sợ tay Tần Thanh Man sẽ bị đo gió rét vì không đeo bao tay.
Tần Thanh Man thuận thế dựa sát vào người Vệ Lăng và nói: "A Lăng, em hy vọng anh hãy nhớ kỹ." Thật ra cô có rất nhiều lời muốn nói với Vệ Lăng nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô chỉ nói một câu.
"Vợ nói đi."
Vệ Lăng cúi đầu hôn lên môi Tần Thanh Man, cảm nhận được hơi thở của vợ, máu trong người hắn bắt đầu sôi trào.
"A Lăng, dù anh gặp phải chuyện gì, anh cũng phải nhớ kỹ."
Lúc nói ra lời này, Tần Thanh Man cực kỳ nghiêm túc, cho nên cô rút tay ra khỏi ngực Vệ Lăng rồi nắm chặt cổ áo hắn. Sau khi kéo hắn lại gần, cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, gằn từng chữ: "A Lăng, anh phải sống sót quay về, em và Sở Sở ở nhà chờ anh."
"Được."
Vệ Lăng không thề thốt mà chỉ trả lời một chữ được.
Hắn dùng từ ngữ đơn giản nhất để bộc lộ tình cảm của mình với Tần Thanh Man và sự quyến luyến của bản thân với gia đình này.
Vợ chồng hai người dựa sát vào nhau, mắt đối mắt, cả hai đều nhìn thấy tình cảm chất chứa trong mắt đối phương.
Buổi tối, Vệ Lăng không làm phiền Tần Thanh Man như hai đêm trước.
Hai người chỉ vận động một lần nhưng lúc vận động hai người đều quyến luyến nhau, lần làm tình này kéo dài hơn bình thường, cũng làm cho cơ thể họ đạt cực khoái hết lần này đến lần khác.
Sau khi dừng lại, hai vợ chồng ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, khi Tần Thanh Man thức dậy, vị trí bên cạnh đã không còn độ ấm, cũng không còn bóng dáng Vệ Lăng.
Đồng thời cô cũng không phải đối mặt với khoảnh khắc chia xa.
Tần Thanh Man mở to mắt nhìn ánh sáng yếu ớt chiếu vào rèm cửa, hồi lâu sau cô mới rời giường.
Tần Thanh Man không rơi lệ hay oán giận gì mà vẫn như bình thường, bình tĩnh rời giường, sửa soạn cho bản thân. Hôm nay là thứ hai, thân là cán bộ công xã, cô phải đi làm.
Tần Thanh Man dậy khá sớm, phòng phía đông vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô lấy bánh bao đã làm sẵn hôm qua đặt lên bếp hấp, vì hôm nay phải đi làm nên cô đã làm sẵn khá nhiều bánh bao và sủi cảo.
Vậy thì dù cô và Hoàng Uyển Thanh đều không ở nhà, Sở Sở cũng có thể tự chăm sóc bản thân mình.
Lúc bánh bao sắp chín, Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở thức dậy.
Một người rời giường chuẩn bị đi làm, người kia thì thức dậy để tập thể dục như mọi ngày, mỗi người đều có mục tiêu của mình.
"Chị ơi, hôm nay mọi người đều phải đi làm hả?"
Sở Sở rửa mặt xong liếc về phía cánh cửa phòng phía tây đang mở rộng nhưng lại không thấy bóng dáng Vệ Lăng, cậu cho rằng hắn đã quay về sư đoàn làm việc.
Bàn tay Tần Thanh Man đang cầm bánh bao hơi khựng lại rồi mới trả lời: "Hôm nay là thứ hai, bọn chị phải đi làm, em ở nhà trông chừng Đô Đô nhé! Em nhớ đừng ra bờ sông thời tiết bắt đầu ấm lên nên băng dưới đáy sông sẽ tan rã, lỡ như đi vào vị trí băng mỏng, em mà ngã vào sông thì sẽ không gặp lại được bọn chị đâu."
Cô nói vậy không phải muốn hù doạ Sở Sở, mà sắp vào xuân rồi, băng dưới đáy sông thật sự đang từ từ tan ra.
Không có người lớn trông chừng, nếu trẻ con rơi vào động băng thì chỉ trong chớp mắt là không thấy bóng dáng.
Hiện giờ cô tạm thời chưa muốn nói cho các thành viên trong nhà biết Vệ Lăng sẽ biến mất mấy tháng, một mình cô chịu đựng cảm giác biệt lý là được rồi, không nên làm cho người trong nhà lo lắng.
"Em hiểu mà chị, chị cứ yên tâm, em nhất định không ra bờ sông chơi, em không nỡ rời xa chị, anh rể và chị Uyển Thanh đâu." Sở Sở ngọt ngào ôm Tần Thanh Man từ phía sau rồi xách thùng đi vắt sữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận