Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 215 - Không phải người ngoài có phải là có thể ngủ chung trên một cái giường đất không? 3




Lúc này Hoàng Uyển Thanh vẫn còn chưa biết mấy thanh niên trí thức nhiệt tình giúp mình này đều không có lòng tốt. Lúc này cô ấy vẫn còn đang đi theo mấy thanh niên trí thức kia tới chỗ báo danh.
Trên đường, Triệu Thiên Thành dẫn đầu liên tục thử thăm dò gia cảnh của Hoàng Uyển Thanh.
Triệu Thiên Thành là người đẹp trai nhất trong mấy người, ngũ quan tuấn lãng, đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng như ẩn ý đưa tình, lộ ra vẻ hơi lỗ mãng, còn dầu mỡ nữa, thực sự đang sỉ nhục những chàng trai đào hoa chân chính.
Tuy Hoàng Uyển Thanh đơn thuần nhưng cô ấy không ngu.
Dù cô ấy rất cảm ơn mấy người Triệu Thiên Thành đã nhiệt tình giúp đỡ nhưng lại không quá thích ánh mắt anh ta nhìn mình.
Có chút giống ánh mắt của ếch, lại dính dính kinh kinh như của rắn.
Cô ấy không thích, cũng không nói thật với mấy người Triệu Thiên Thành, có thể giấu được sẽ cố gắng hết sức giấu, thông tin công khai không thể giấu được thì thật thật giả giả nói cho họ biết. Dù sao khi mấy người Triệu Thiên Thành đưa Hoàng Uyển Thanh đến nơi báo danh, bọn họ vẫn không hiểu rõ được bối cảnh cụ thể của cô.
Chỉ biết Hoàng Uyển Thanh là thanh niên trí thức tới từ Kinh Thành.
Triệu Thiên Thành có thiện cảm với Hoàng Uyển Thanh, anh ta không chỉ bận rộn giúp đỡ Hoàng Uyển Thanh chọn việc mà còn giúp Hoàng Uyển Thanh xin một ký túc xá bốn người.
Đây chính là đãi ngộ tốt nhất của thanh niên trí thức trong nông trường của bọn họ.
Bình thường thanh niên trí thức đều phải ở chung trên một chiếc giường lớn, mười mấy người nằm chung trên một cái giường, một phòng có mười mấy người ở, tính cách khác nhau, cách sống cũng khác nhau, có thể tưởng tượng ra được một ký túc xá như vậy phải ầm ĩ như thế nào.
Hoàng Uyển Thanh không chỉ nhờ vào quan hệ của Triệu Thiên Thành để có được một công việc nhẹ nhàng thoải mái như làm tuyên truyền viên của nông trường mà còn được ở phòng bốn người.
“Cảm ơn mấy vị đồng chí đã giúp đỡ, cảm ơn, cảm ơn mọi người.”
Đứng trước cửa ký túc xá, Hoàng Uyển Thanh chân thành cảm ơn mấy người Triệu Thiên Thành.
“Đồng chí Hoàng Uyển Thanh không cần phải khách sáo với chúng tôi như vậy đâu, cô cũng đừng xa lạ với chúng tôi như thế. Tôi tên Triệu Thiên Thành, cô cứ gọi là đồng chí Triệu hoặc gọi cả họ tên luôn cũng được. Người đứng bên cạnh tôi là Ngô Vệ Dân, Vương Cát, Chu Thao.”
Cuối cùng Triệu Thiên Thành cũng tìm được cơ hội giới thiệu nhóm của anh ta.
“Mấy vị đồng chí này, hôm nay thật sự cảm ơn mọi người, hôm nào tôi mời mọi người ăn cơm.” Hoàng Uyển Thanh thật lòng cảm ơn bọn họ, đồng thời cũng gián tiếp tiễn khách.
Trời sắp tối rồi, cô ấy phải mau chóng quét dọn ký túc xá rồi đi nghỉ ngơi sớm chút.
Bôn ba cả một ngày, dù ngồi xe cũng vẫn rất mệt mỏi, huống chi bây giờ cô ấy còn đang cảm thấy vô cùng lạnh, thật sự rất muốn chui vào chăn nằm cho ấm.
“Đồng chí Uyển Thanh, cô có cần chúng tôi giúp cô quét dọn ký túc xá không? Chúng tôi còn có thể giúp cô đốt lò sưởi. Tạm thời căn ký túc xá này chỉ có một mình cô ở, một mình quét dọn một phòng như vậy không dễ, chúng tôi nhiều người, giúp một lát là quét dọn xong.”
Triệu Thiên Thành nghe ra Hoàng Uyển Thanh đang có ý tiễn khách, nhưng anh ta thật sự không muốn đi.
Trong nông trường Hồng Kỳ, anh ta đã gặp qua rất nhiều nữ thanh niên trí thức bên ngoài nhưng không có nữ thanh niên trí thức nào có thể thu hút anh ta như Hoàng Uyển Thanh.
Cô ấy thật sự rất thu hút anh ta.
Anh ta từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh đã rung động rồi.
Thậm chí từ lúc chưa đến chào hỏi Hoàng Uyển Thanh đã thấy ghen ghét với Đỗ Hoành Nghị rồi. Đợi sau khi Đỗ Hoành Nghị đi, anh ta liền nhanh chóng chủ động tới gần cô ấy, ngay cả cách xưng hô với Hoàng Uyển Thanh cũng dần đổi từ đồng chí Hoàng Uyển Thanh thành đồng chí Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh thấy rất không quen với sự nhiệt tình của Triệu Thiên Thành.
Đồng thời trong lòng cũng sinh ra cảnh giác.
Cô ấy không thích người không quen gọi mình thân mật như vậy, cũng không muốn mấy mấy người đàn ông như Triệu Thiên Thành này vào trong ký túc xá. Hoàng Uyển Thanh khó xử, ánh mắt nhìn Triệu Thiên Thành vô cùng chân thành, giọng điệu cũng rất chân thành, “Đồng chí Triệu, đây là ký túc xá nữ, mọi người ở lại lâu cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của mọi người.”
Triệu Thiên Thành rất muốn nói là không ai dám bàn luận gì anh ta đâu nhưng nhìn vào ánh mắt của Hoàng Uyển Thanh, anh ta liền thu liễm lại toàn bộ sự hấp tấp.
“Đồng chí Triệu, anh xem, những nữ đồng chí khác đều đang nhìn về phía chúng ta kìa. Mọi người ở lại cho dù là với tôi hay là với mọi người cũng đều không phải chuyện tốt.” Hoàng Uyển Thanh nhắc nhở mấy người Triệu Thiên Thành cần phải đi rồi.
Tuy nói giữa đồng chí nam với đồng chí nữ có thể giúp đỡ lẫn nhau nhưng phải chú ý đúng mực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận