Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 85 - Vả mặt bôm bốp, thật sảng khoái 4




"Hay là do cây cối bị sâu bệnh, sản lượng giảm sút.” Trong nhóm người có người suy đoán.
"Chắc là không phải đâu, hồi mùa hè lúc đi săn chồng tôi có đi qua mảnh rừng kia, theo anh ấy nói thì năm nay sẽ bội thu, lúc mùa thu chúng tôi cũng từng đi nhặt quả hạch, số lượng không ít, cây cũng không khô không héo, không giống như bị sâu bệnh."
"Vậy có thể là do đám sóc năm nào cũng bị trộm nên đổi chỗ giấu quả."
"Đúng vậy, tôi cũng đoán là như thế."
Tiền Tương Dương thấy mọi người dừng bàn luận rồi mới nói tiếp: "Đêm qua không có tuyết rơi, tất cả dấu vết trên núi vẫn còn nguyên trên tuyết, dù là dấu vết con chim bay qua cũng vẫn lưu lại, buổi sáng hôm nay tôi dẫn người lên núi kiểm tra, vết tích Tần Thanh Man bị đẩy ngã vẫn còn rất rõ ràng, thời gian chắc chắn là ban ngày hôm qua."
Tiền Tương Dương hồi trẻ từng đi lính, đối với việc giám định vết tích rất am hiểu.
"Chủ…. chủ nhiệm, Mỹ Na nói bọn họ vốn cách lợn rừng rất xa, không phải đường mà lợn rừng nhất định phải chạy qua, là Tần Thanh Man dẫn lợn rừng đến mới húc phải bọn họ." Lưu Dung thấy thái độ của Tiền Tương Dương vẫn hoà ái, liền nói nhiều thêm một câu.
Tiền Tương Dương liếc nhìn Lưu Dung một cái, cũng không trách, nhưng lại đưa ra lời giải thích mà ông nhận định là chính xác.
"Tần Thanh Man là trượt ván trượt tuyết để chạy thoát, đối mặt với một con lợn rừng nặng hơn tạ rưỡi, ai có thể xác định mình nên chạy đi đâu, không nên chạy đi đâu, chỉ có thể chọn vị trí thích hợp nhất để ván trượt trượt qua được thôi."
Ý của lời này chính là Tần Thanh Man chạy về hướng Lý Mỹ Na lúc đó chỉ đơn thuần là do ván trượt tuyết.
Lưu Dung cũng hết lời để nói rồi, dù sao hôm qua bà ta cũng không lên núi.
Nhìn thấy đám người không còn nói lời nào nữa, Tiền Tương Dương mới chốt lại, "Dấu vết trên núi vẫn còn, ai có gì nghi ngờ đều có thể tự lên xem xét, sau ngày hôm nay, tôi hy vọng sẽ không phải nghe thêm bất cứ lời bàn luận không hay nào nữa."
"Chủ nhiệm, ngài đã tự mình dẫn người đi kiểm tra rồi, nhất định là đúng như lời ngài nói, chúng tôi tin tưởng ngài, ngài là chủ nhiệm trị an công bằng nhất của đại đội chúng ta.”
Anh cả Chu nhanh chóng nịnh nọt Tiền Tương Dương, ông ta có chất vấn ai chứ cũng không dám chất vấn Tiền Tương Dương.
"Đúng vậy, chủ nhiệm, chúng tôi tin tưởng ngài, khẳng định sẽ không sai, chuyện ngày hôm qua nhất định là như vậy, chúng tôi cũng là bị em gái trong nhà lừa dối, không thì làm sao đến đây đòi lại công bằng." Anh thứ hai của Diêu Xuân Anh cũng khôn hơn một chút.
Trên mặt Lưu Dung cũng đầy tươi cười: "Chủ nhiệm, ngài tự mình kết án, nhất định sẽ không sai."
Thấy tất cả mọi người không ai có ý kiến nữa, Tiền Tương Dương mới nói ra ý nghĩ thực sự cửa mình: "Mấy người cái gì cũng chưa làm rõ đã đến thôn chúng tôi gây sự, đây dĩ nhiên là do lỗi không suy xét thấu đáo của mấy người, nhưng kẻ đầu sỏ vẫn là mấy cô em gái của mấy người." Tiền Tương Dương nói đến đây liền cau mày.
Lại nói tiếp: "Tục ngữ nói, lấy gà theo gà, mấy người Chu Hồng Hà đã gả đến đồn Kháo Sơn thì chính là người của đồn Kháo Sơn chúng tôi, bây giờ vì tính kế cháu gái mà đem cùi chỏ hướng ra ngoài thì có hơi quá đáng rồi, nếu thật sự không muốn nữa thì mấy người đón về hết đi, tôi sẽ thay mặt mấy anh em nhà họ Tần đồng ý ly hôn."
"Tôi không đồng ý!"
"Chúng tôi không đồng ý li hôn."
Mấy tiếng nói sắc nhọn bỗng nhiên từ một phía truyền tới, mấy người Lý Mỹ Na lúc này đã được con gái mình dìu đến, thất tha thất thểu bước về phía trước.
Lời của Tiền Tương Dương không chỉ doạ mấy bà ta, mà cũng doạ đến mấy người bên nhà mẹ đẻ rồi.
Mọi người đều không nghĩ tới đến nhà kiếm chuyện chút thôi mà lại thành ra nghiêm trọng như vậy
Nghiêm trọng đến mức phải li hôn.
Trông thấy mấy người Diêu Xuân Anh và Lý Mỹ Na, sắc mặt Tiền Tương Dương liền trầm xuống.
Kích động người ngoài đến thôn gây sự, thật sự là có bản lĩnh mà, hôm nay ông không trị những người không đàng hoàng này đến nơi đến chốn, về sau có phải sẽ có người học theo đến tìm ông gây rắc rối? Đồn Kháo Sơn bọn họ là nơi để người ta cứ thích là đến gây sự sao!
Đối diện với vẻ mặt đầy uy nghiêm lại thâm trầm của Tiền Tương Dương, hai người Diêu Xuân Anh và Lý Mỹ Na bị doạ đến mặt trắng bệch, thở mạnh một cái cũng không dám.
Tần Hương là người trong thôn này cũng bị doạ đến tim đập thình thịch.
"Chủ nhiệm, chủ nhiệm, bọn Hồng Hà cũng biết sai rồi, lần sau không dám nữa, tôi thay em ấy xin lỗi ngài, xin lỗi cô bé Thanh Man." Anh cả Chu hiểu ý Tiền Tương Dương là đang muốn giết gà doạ khỉ, nhanh chóng lên tiếng giảng hoà.
Điều quan trọng là, Chu Hồng Hà nếu thật sự li hôn bị đưa về nhà, những người bên nhà đẻ như ông ta làm sao ngẩng nổi đầu nữa.
Dạo gần đây mặc dù cũng có người li hôn, nhưng những người nông thôn như họ mà thực sự li hôn còn không phải sẽ bị người khác đặt điều đến chết sao.
Lương thực trong nhà có hạn, nuôi không nổi thêm một miệng ăn nữa.
Anh hai Diêu cũng coi như nhanh nhẹn, thấy anh cả Chu thay Chu Hồng Hà xin lỗi, cũng vội vàng trừng Diêu Xuân Anh một cái, ra hiệu.
"Chủ... chủ nhiệm, thật sự xin lỗi, tôi về sau sẽ không dám nữa." Diêu Xuân Anh không muốn li hôn gấp gáp nhận lỗi với Tiền Tương Dương.
Tần Hương cùng Lý Mỹ Na cũng theo đó nhận sai.
"Người các cô có lỗi không phải tôi nên xin lỗi cũng không phải tôi." Tiền Tương Dương quở trách mấy người phụ nữ nhà họ Tần không khiến người khác bớt lo này chính là để lập uy cho Tần Thanh Man, nói xong câu đó liền tránh ra nhường chỗ.
Nhìn về Tần Thanh Man, mặc kệ Tần Hương, hay là Lý Mỹ Na cùng Diêu Xuân Anh có không cam lòng đến đâu, cũng phải khom người, trăm miệng một lời : "Thanh Man, xin lỗi cháu, là mấy thím không làm rõ mọi chuyện đã trách oan cháu, chúng ta xin lỗi cháu."
Tần Thanh Man đối với mấy người Tần Hương đang cúi đầu không biểu hiện cảm xúc gì, cô đem ánh mắt chuyển sang hướng nhà Tần Lỗi.
Chu Hồng Hà bị thương nặng, không hề xuất hiện.
Nhưng bà ta mới là người tâm địa ác độc nhất, cũng là người tính kế nguyên chủ sâu sắc nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận