Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 849 -




“Sói… sói con!” Triệu Tài vừa thoát một kiếp mới nhận ra con vật Sở Sở ôm trong lòng, ông ta càng chấn động hơn.
Nhà họ Tần còn nuôi cả sói nữa.
“Mấy người tấn công chúng tôi trước, chúng tôi chỉ phòng vệ thôi, chúng tôi phòng vệ chính đáng.” Ngày nào Sở Sở cũng ở cạnh Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh nên học được không ít kiến thức mới, lập tức xác định tính chất sự việc trước khi Triệu Tài nói.
“Cậu…”
Triệu Tài không ngờ Sở Sở không những ăn nói giỏi mà còn hiểu biết nhiều như thế.
“Mau cứu người đi, đừng có gọi cậu này cậu kia nữa, chết người thật thì ông không thoát tội được đâu.” Trong lúc đó, Hoàng Hải Quân đã chạy đến bên cạnh người bị sói con cào cổ sơ cứu cho anh ta.
Nhưng móng của sói con cực kỳ sắc bén, vết thương trên cổ của người bị cào không hề nhỏ, nếu không được cứu chữa trong một tiếng sẽ chết ngay.
“Đến… đến sư đoàn XXX, sư đoàn có phòng y tế, có bác sĩ.”
Đám người Lý Dương lập tức hoàn hồn vì câu nói của Hoàng Hải Quân, vội vàng đáp lại rồi bảo Trịnh Phong đi lấy xe ngựa, từ đồn Kháo Sơn đến sư đoàn đi xe ngựa là nhanh nhất, ổn định nhất.
Hoàng Hải Quân đỡ người bị thương lên.
“Không được!” Triệu Tài ngăn Hoàng Hải Quân lại, ông ta tính đủ mọi kế tránh người của sư đoàn XXX đến đồn Kháo Sơn bao vây nhà Tần Thanh Man, lúc này lại chủ động đến tận nơi thì không phải là đưa dê tận miệng cọp sao.
“Chết người thì ông chịu trách nhiệm à?”
Hoàng Hải Quân hờ hững nhìn Triệu Tài.
Triệu Tài: “...”
“Ông nghĩ bắn nhiều phát súng vậy sẽ không làm sư đoàn XXX kinh động sao?” Hoàng Hải Quân không phải người bình thường, sao lại không nhìn ra tính toán của Triệu Tài, anh ấy lạnh lùng cười rồi nói tiếp: “Không lẽ ông lại ngây thơ đến mức cho rằng lính của sư đoàn nghĩ mấy tiếng súng nổ ban nãy là đốt pháo chắc!”
Người nổ súng đầu tiên là người phía Triệu Tài, phụ trách đảm bảo cho phía sau lưng Triệu Tài.
“Không cần đâu, thả người xuống, chúng tôi sẽ đưa đến bác sĩ.”
Lúc Hoàng Hải Quân và Triệu Tài đang đối đầu, một giọng nói uy nghiêm vang lên ngoài đám người.
Vương Thừa Bình đã dẫn người chạy tới.
“Đó là đồng chí thủ trưởng sư đoàn. Đồng chí thủ trưởng, ông phải đứng ra thay cho nhà Sở Sở, đám người này không có căn cứ gì xông vào nhà họ Tần điều tra, không có chứng cứ gì mà dám chĩa súng vào đứa trẻ mới sáu tuổi như Sở Sở, nếu đồng chí quân giải phóng này không đến cản kịp thì chắc Sở Sở đã…”
Lý Dương thấy Vương Thừa Bình đến lập tức nói rõ hết mọi chuyện, còn tố cáo cả Triệu Tài.
Anh ấy không tin Vương Thừa Bình không tức giận.
Vương Thừa Bình cực kỳ tức giận, vừa bảo bác sĩ quân y đi theo mình cứu người bị thương vừa hỏi Sở Sở: “Sở Sở có bị thương không?”
Lúc này ông ấy không quan tâm xử lý Triệu Tài trước mà kéo Sở Sở lại gần kiểm tra xem.
Sở Sở biết Vương Thừa Bình.
Thấy những người lính Vương Thừa Bình dẫn tới không chỉ vây quanh đám người Triệu Tài mà còn chĩa súng vào bọn họ, bây giờ cậu nhóc mới cảm nhận được nỗi sợ, nhào vào lòng Vương Thừa Bình, mắt ngập nước: “Bác thủ trưởng, bọn họ… bọn họ vu oan nhà cháu có vàng, còn suýt nữa nổ súng bắn chết cháu và Đô Đô nữa.”
Vương Thừa Bình thấy Sở Sở bị dọa, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía Triệu Tài: “Tôi mặc kệ ông là ai, nếu hôm nay không có chứng cứ thì tôi sẽ đánh chết mấy người với tội danh hãm hại quân nhân.”
Ban nãy ông ấy đã kiểm tra người Sở Sở, cậu nhóc không bị thương.
Đây cũng là nguyên nhân mà Vương Thừa Bình còn nói chuyện tử tế với Triệu Tài, nếu không ông ấy chẳng buồn phí lời với người khác.
Lúc này Triệu Tài cực kỳ hối hận, hối hận tại sao mình lại lãng phí nhiều thời gian trên đường như thế.
Nếu bọn họ đến sớm hơn một chút thì đã tìm ra bằng chứng rồi.
Lúc Triệu Tài và đám nhân viên ông ta dẫn đến biến sắc thì Hoàng Hải Quân cũng lấy giấy chứng minh thân phận của mình dưới sự giám sát của lính sư đoàn XXX, đồng thời nói rõ quan hệ người nhà của mình với Hoàng Uyển Thanh.
Hôm nay người dẫn lính đến cùng với Vương Thừa Bình là Tả Cao Bằng.
Tả Cao Bằng từng gặp Hoàng Uyển Thanh mấy lần, nghe Hoàng Hải Quân nói rõ quan hệ với Hoàng Uyển Thanh rồi kiểm tra giấy chứng minh của Hoàng Hải Quân mới gật đầu, trả giấy chứng minh lại cho Hoàng Hải Quân.
Ban nãy anh ấy đã nghe lời Lý Dương nói.
Sở Sở không có chuyện gì là nhờ có Hoàng Hải Quân bắn súng kịp thời.
Hoàng Hải Quân là người có ơn cứu mạng Sở Sở, lại thêm quan hệ của anh ấy và Vệ Lăng, Sở Sở là em trai Vệ Lăng nên Tả Cao Bằng càng có hảo cảm hơn với Hoàng Hải Quân đã cứu Sở Sở.
Bên Tả Cao Bằng kiểm tra giấy chứng minh thân phận của Hoàng Hải Quân, người bên đồn Kháo Sơn cũng hoàn hồn lại.
Tất cả mọi người đều nhìn đám người Triệu Tài với ánh mắt phẫn nộ.
Ban nãy đám người này dám giết Sở Sở và sói con trước mặt bọn họ, điều này không thể nhịn được: “Đồng chí thủ trưởng, bắt đám người này lại đi, chúng tôi báo cáo họ tàng trữ vàng, là người xấu.”
Đám người Triệu Tài có thể báo cáo mà không có bằng chứng thì dựa vào đâu mà bọn họ không thể!

Bạn cần đăng nhập để bình luận