Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1060 - Phiên ngoại 5




Kể từ khi Ủy ban cách mạng Bạch Thành được kiểm soát, tập tục trong cả huyện thành cũng theo đó mà thay đổi.
Các thôn, đồn, còn có nông trường đã không còn xảy ra chuyện chèn ép thanh niên trí thức, cũng không còn ai dám bắt nạt thanh niên trí thức hoặc là đồng chí nữ khác như trước nữa.
Từ khi Tần Thanh Man lên làm chủ nhiệm hội phụ nữ công xã, cô vẫn đứng ở góc độ của phụ nữ để giữ gìn và bảo vệ quyền lợi cho họ. Chỉ cần có người báo cáo, chỉ cần có chứng cứ vô cùng xác thực thì cô sẽ xử lý một cách công bằng.
Từ khi nhậm chức đến nay, cô đã liên hợp với cục công an huyện bắt giữ không ít kẻ xấu bắt nạt thanh niên trí thức và đồng chí nữ.
Sau khi bị bắt, những người này đều bị tuyên án nặng nề.
Tội nặng thì xử bắn, tội nhẹ một chút thì đưa đi lao động cải tạo.
Theo huyện thành và công xã nhất trí, lại thêm có Ủy ban Cách mạng hộ tống, mặc kệ là bối cảnh của mấy kẻ xấu này to lớn bao nhiêu, chỉ cần phạm pháp trong vùng đất Bạch Thành thì có trốn đến Thủ đô cũng vô dụng.
Để tỏ lòng ủng hộ công việc của Tần Thanh Man, cũng vì thể hiện tính công bằng, Chu Kinh Quốc - lãnh đạo Ủy ban Cách mạng đã đích thân đưa con trai phạm tội là Triệu Thiên Thành đến nông trường lao động cải tạo.
Có thể nói là vì việc nước quên tình nhà.
Đối mặt với tình cảnh này của Chu Kinh Quốc, bên trong phạm vi Bạch Thành không còn ai dám bày mưu tính kế gì nữa.
Cũng không ai dám ép bức thanh niên trí thức xinh đẹp gả cho mình.
Tần Thanh Man cũng dành được sự tôn kính và yêu mến của tất cả mọi người ở Bạch Thành.
Bạch Thành, nhà họ Chu, lúc Triệu Thiên Thành bị phán lao động cải tạo ở nông trường tám năm thì Triệu Xuân Tĩnh và Chu Kinh Quốc lại đại náo một trận dữ dội. Đó là con do bà ta sinh ra, dù cho có tức giận Triệu Thiên Thành đến đâu thì đó cũng là con của bà ta.
Đối mặt với việc Triệu Xuân Tĩnh làm ầm ĩ, Chu Kinh Quốc chỉ nói một câu mà đã khiến Triệu Xuân Tĩnh im lặng: "Vợ, Thiên Thành họ Triệu."
Lúc này những người nhà họ Triệu có quan hệ họ hàng với Triệu Tài đều đã bị xử bắn. Nếu không xử bắn thì cũng bị đưa đến vùng hoang dã gian khổ nhất phương Bắc để giáo dục lao động.
Là giáo dục lao động chứ không phải lao động cải tạo.
Nếu không phải Triệu Thiên Thành bị bắt vào cục công an sớm hơn, lại thêm Chu Kinh Quốc có công tố giác Triệu Tài thì Triệu Thiên Thành đã đồng cảnh ngộ với người nhà họ Triệu từ lâu.
Nói đến vẫn phải cảm ơn Tần Thanh Man.
Nếu không phải Tần Thanh Man cho ông ta đường lui thì Chu Kinh Quốc biết chắc chắn mình cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Đừng nói là bảo vệ được Triệu Thiên Thành và Triệu Xuân Tĩnh, đoán chừng là ngay cả ông ta cũng phải chôn cùng Triệu Tài.
Dù sao Triệu Tài cũng phạm vào tội mà giết ông ta mấy lần cũng khó rửa sạch được.
Triệu Xuân Tĩnh nghe Chu Kinh Quốc nhắc nhở thì thất hồn lạc phách mà im lặng, bà ta không muốn chết. Dù bà ta có oán hận Chu Kinh Quốc tố giác cha mình cỡ nào thì tội mà Triệu Tài phạm phải cũng khiến cho bà ta vô cùng sợ hãi.
"Vợ, đừng gây nữa, sống cho thật tốt đi. Thiên Thành vẫn còn trẻ, tám năm sau cũng chỉ mới ngoài ba mươi. Cứ để cho nó học một ít quy củ ở nông trường, sau khi ra ngoài thì tìm cho nó một người vợ trung thực, cuộc sống của nó sẽ mỹ mãn. Bây giờ chúng ta đừng nhúng tay vào nhiều quá."
Chu Kinh Quốc kiên nhẫn khuyên Triệu Xuân Tĩnh.
Ông ta có thể có được ngày hôm nay cũng là nhờ Tần Thanh Man chứ không phải là bản thân ông ta. Tần Thanh Man cần Triệu Thiên Thành đi lao động cải tạo thì Triệu Thiên Thành phải đi lao động cải tạo. Thời gian còn không thể ngắn, tám năm là vừa đủ rồi.
"Lão Chu, sao số của tôi lại khổ như vậy!" Triệu Xuân Tĩnh bật khóc ôm Chu Kinh Quốc.
Chu Kinh Quốc khẽ vuốt lưng vợ mình nhưng trên mặt lại lộ vẻ xem thường. Nếu tính đời này của Triệu Xuân Tĩnh là khổ thì thiên hạ sẽ không có người hạnh phúc.
Tần Thanh Man không hề hay biết Chu Kinh Quốc trải qua nội đấu gì. Cô xem hết nhà mới, thương lượng một chút rồi ngày hôm sau lập tức đến nhà chú An Khang ở trong đồn để dọn đồ. Đỗ Hoành Nghị đưa theo mấy chiến sĩ của bộ phận hậu cần ở khu gia đình đến dọn dẹp phụ.
Đồ dùng trong nhà không chỉ được làm xong từ lâu mà cũng đã được sơn bóng và phơi khô.
Chú An Khang đặt mấy món đồ dùng trong nhà thông gió thông khí, còn dùng khăn lau chùi sạch sẽ. Chờ lúc nhóm người Đỗ Hoành Nghị đến chuyển đồ thì không hề nghe mùi sơn dầu mà đồ đạc còn bóng loáng, trơn như nước.
Tần Thanh Man thanh toán hết số tiền còn lại.
Đương nhiên cô không đưa tiền cũng không dám đưa tiền, thứ cô đưa là lương thực, thế này thì sẽ không bị người ta lên án.

Bạn cần đăng nhập để bình luận