Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 179 - Bị "ăn vạ" rồi 2




Khi đứa bé náo loạn ầm ĩ, có phút chốc cô ấy thật sự muốn hung hăng mà đáp đứa bé xuống đất.
"Thả tôi ra, thả tôi ra, khốn nạn này, cô bỏ thả tôi ra, tôi muốn bà nội, bà nội…" Đứa bé la hét kêu lớn, thậm chí bởi vì không thoát ra được khỏi cái ôm của Mã Tú Oánh, đứa bé dứt khoát nhào vào cổ Mã Tú Oánh dùng sức cắn xé, sau mấy giây, máu tươi liền theo cổ Mã Tú Oánh chảy xuôi xuống dưới.
Sự điên cuồng của đứa bé khiến Mã Tú Oánh lấy lại tinh thần.
Mã Tú Oánh nhìn đứa trẻ này rồi bật cười lên, sau đó cô ấy nâng đứa bé lên cao.
"Đừng mà!" Tần Thanh Man trong lúc vô tình nhìn thấy một màn này liền lớn tiếng ngăn cản.
Một vị công an tên là Lý An Nghĩa cách Mã Tú Oánh gần nhất, nghe thấy tiếng Tần Thanh Man, trong nháy mắt cũng phát hiện ra sự khác thường của Mã Tú Oánh, vội vàng vươn tay đem đứa bé giành lấy vào lòng.
Nhưng cũng chính bởi vì sự điên cuồng của Mã Tú Oánh mà đứa bé bị dọa rồi.
Không khóc không gây chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm Mã Tú Oánh.
"Ha ha ha ha ha ha..." Tiếng cười tê tâm liệt phế phát ra từ trong miệng Mã Tú Oánh, bây giờ cô ấy cũng không biết rốt cuộc là mình có bình thường hay không nữa, vừa cười cười, Mã Tú Oánh ngồi xổm người xuống khóc ầm lên.
Cô ấy không biết cuộc đời mình từ nay về sau phải làm sao.
Chu Bảo Căn bị bắt, thù lớn đã trả được, cô ấy đã tự do rồi, nhưng cô ấy lại không tìm được lý do để tiếp tục sống.
Sự điên cuồng của Mã Tú Oánh tất cả mọi người đều nhìn thấy, đám người biết được số phận của cô ấy lập tức cảm thấy sống mũi chua xót, ngực giống như bị một tảng đá mấy trăm cân đè nặng lên vậy, mỗi một hơi thở đều cảm thấy khó khăn vô cùng.
"Đồng chí, cô an toàn rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, cố gắng tiếp tục sống cho tốt."
Trịnh Tuyết Tùng không biết phải an ủi Mã Tú Oánh như thế nào, chỉ có thể vừa giúp Mã Tú Oánh băng bó lại vết thương bị đứa bé cắn vừa nhẹ nhàng trấn an một câu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Mã Tú Oánh, một người đàn ông như anh cũng suýt chút nữa chảy nước mắt rồi.
Mã Tú Oánh nức nở khóc to, cô ấy tự co người vào trong thế giới của riêng mình, vết thương suốt bốn năm, cũng không phải chỉ một câu đơn giản cố gắng tiếp tục sống tốt là có thể khiến người ta lấy lại niềm tin được, có đôi khi tinh thần sụp đổ mới là nguyên nhân gốc rễ đè nát tất cả.
Tần Thanh Man biết điều Mã Tú Oánh cần nhất lúc này là giải toả tâm lý.
Cô chưa từng học tâm lý học, cũng biết lúc này cứ theo tuần tự mà trấn an Mã Tú Oánh căn bản không có tác dụng gì, những lúc như thế này muốn kích thích người khác tiếp tục sống, nhất định phải nặng lời.
Phải dùng những lời lẽ cực kỳ nặng nề.
"Chẳng lẽ cô không muốn tận mắt nhìn thấy Chu Bảo Căn bị xử bắn sao? Chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy gã ta sám hối, tận mắt nhìn thấy gã ta chết trước mặt cô?" Tần Thanh Man chăm chú nhìn Mã Tú Oánh, ánh mặt bình tĩnh nói ra những lời này.
Mã Tú Oánh đang khóc lớn lập tức dừng tiếng, đôi mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thanh Man.
Cô ấy muốn, cô ấy muốn tận mắt nhìn thấy Chu Bảo Căn bị xử chết, chết ngay trước mặt mình.
"Tiếp tục sống, chỉ có người sống mới có thể nhìn thấy kết cục của gã ta, cô yên tâm, nhà nước nhất định sẽ không để tên cặn bã như vậy tiếp tục sống trên đời đâu, tội ác mà Chu Bảo Căn phạm phải đủ để gã ra bị phán tử hình rồi." Tần Thanh Man dám nói những lời như vậy với Mã Tú Oánh là do cô biết hình phạt của đất nước lúc này rất nặng.
Cưỡng h.i.e.p cộng thêm giam giữ người trái phép, đây là tội tử hình.
"Được, tiếp tục sống!" Mã Tú Oánh nhìn sự kiên định trong mắt Tần Thanh Man cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cô ấy không nhìn thấy được sự khinh thường trong mắt Tần Thanh Man, cũng không có sự đồng tình, chỉ có tôn trọng.
Sự tôn trọng đối với sinh mạng.
Mà điều cô ấy cần lúc này vừa đúng không phải đồng tính cái gì, cũng không phải sự thương hại, cái cô ấy cần là sự tôn trọng, tôn trọng cô ấy là một con người có năng lực hành vi hoàn chỉnh.
Tần Thanh Man nhìn thấy Mã Tú Oánh đã thắp lên ngọn lửa tiếp tục sống, trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Mẹ con Chu Bảo Căn ở một bên, khi nghe thấy Tần Thanh Man nói tội bọn họ phạm phải sẽ bị xử bắn, sớm đã bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất, cuối cùng bị mấy người công an xách tay áp giải về đồn công an.
"Đồng chí, cảm ơn cô."
Trịnh Tuyết Tùng nhìn thấy Tần Thanh Man chỉ dùng mấy câu đã có thể khuyên được Mã Tú Oánh đang có lòng muốn chết, cảm thấy vô cùng bội phục.
"Đồng chí công an, tôi hy vọng về sau những chuyện đáng buồn như này sẽ ít xảy ra." Tâm trạng của Tần Thanh Man khi nói những lời này vô cùng nặng nề.
Bọn buôn người bất cứ lúc nào cũng là cấm mãi mà không hết, người bị hại chính là phụ nữ và trẻ em.

Bạn cần đăng nhập để bình luận