Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 90 - Sự trừng phạt cuối cùng 5




Bà ta cũng đâu phải không có nhà, trong nhà cũng không phải không có củi không đốt nổi cái giường sưởi. Trước đó dưỡng thương trong nhà Tần Lỗi là vì lúc bị khiêng từ trên núi xuống bọn họ được đưa vào nhà Tần Lỗi, cũng chưa thương ở nhà Tần Lỗi luôn, với sau khi bị thương thì không nên hoạt động nhiều. Hai là nghe mọi người dưỡng thương cùng nhau, có thể nói chút chuyện, cũng vui hơn. Không ngờ bị người ta nói là đi dùng chùa giường sưởi.
Lời này quá tổn thương.
Ba người phụ nữ không để ý đến Tần Lỗi, rời đi.
Đối mặt với vết rách không thể chữa lành, trong lòng Tần Lỗi lạnh xuống.
“Cha…” Giọng Tần Kiến Quân có chút run rẩy, cậu ta biết mình gây họa rồi.
“Mày cái thằng con bất hiếu này, mày không nói cũng không ai bảo mày câm đâu.” Trong tiếng quát lớn của Tần Lỗi còn kèm theo cả một cái tát vang dội.
“Cha.” Tần Kiến Quân bụm mặt, đáy mắt hiện lên vẻ oán hận.
Cậu ta không thấy mình sai, những lời này vốn là lời cha mẹ thầm nói, cậu ta chỉ nói theo thôi. Quan trọng hơn là nếu cha mẹ có bản lĩnh thì hôm nay nhà bọn họ cũng có thể ăn thịt rồi.
Trong phòng, Chu Hồng Hà đã nghe thấy hết những chuyện xảy ra bên ngoài. Bà ta biết đây chính là Tần Thanh Man đang trả thù mình.
Vốn bà ta còn cố cắn răng chịu đựng nhưng nghe thấy Tần Lỗi tát Tần Kiến Quân một cái, cuối cùng bà ta cũng không được cơn tức, “Anh xã, anh đánh Kiến Quân làm gì, dù Kiến Quân có nói sai nhưng bọn họ là người lớn không phải cũng có tính toàn của mình à, mới một miếng thịt đã thấy rõ nhân phẩm, thân thích như vậy thì có để làm gì?”
“Vợ, em thật sự muốn bị mọi người xa lánh đến một người nói chuyện cũng không có sao?”
Tần Lỗi đi vào phòng ngủ nghiêm túc nhìn Chu Hồng Hà.
Vốn Chu Hồng Hà vẫn còn muốn mạnh miệng cãi nhưng lúc này trong nhà không có người ngoài, bà ta hoảng hốt dùng chăn che kín đầu.
Lúc trước được cô út với hai em dâu tâng bốc cảm giác thế nào thì bây giờ lại chật vật bấy nhiêu.
Bà ta đâu có muốn không thân thiết với bọn họ, là bọn họ xa lánh bà ta. Bọn họ đang trách bà ta, trách bà ta liên lụy nên mới phải khom lưng trước mặt Tần Thanh Man.
Tần Lỗi thấy Chu Hồng Hà như vậy thì lại không nói nặng lời nổi, nặng nề thở dài một tiếng, đến phòng khách sưởi ấm.
Hai vợ chồng kia đang trong tình cảnh thê thảm thì bên này Tần Thanh Man đang dẫn Vệ Lăng với Sở Sở về nhà.
Chỉ ba miếng thịt đã có thể ly gián được quan hệ của Chu Hồng Hà với mấy người Tần Hương thì cớ sao mà không làm.
Vệ Lăng đi bên cạnh Tần Thanh Man, hắn nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Man, có thể thấy được khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Trong mắt hiện lên ý cười, hắn đã sớm biết người mình nhìn trúng là người rất thông minh.
Nhìn xem, tính cảnh vốn đang hết sức căng thẳng mà cô vợ nhà mình chỉ năm ba câu đã hóa giải được, lại còn nhận được thêm nhiều lợi ích thực nữa chứ. Nếu đổi lại thành hắn đi xử lý việc này, có lẽ hắn không xử lý được tốt như vậy.
Nếu hắn với vợ đều từng cùng sống trong phủ Quốc công thì chắc chắn vợ hắn có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp hết tất cả các mối quan hệ nhân mạch phức tạp.
“Nhìn đủ chưa?”
Ngay khi Vệ Lăng đang ngẩn người say sưa nhìn Thần Thanh Man, giọng Tần Thanh Man cắn răng ghé vào bên tai hắn khẽ vang lên.
Thì ra là Tần Thanh Man đã phát hiện ra hắn đang nhìn lén cô.
Vệ Lăng chưa từng nhìn lén con gái cảm thấy mặt mình nóng lên. Tuy vậy nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời Tần Thanh Man, “Không thấy đủ.” Hắn muốn ngắm vợ cả đời.
Lần này đến phiên Tần Thanh Man đỏ mặt.
Không chỉ xấu hổ mà trong mắt cô còn hiện lên vẻ e lệ rụt rè.
“Vợ, anh muốn quay về quân doanh một chuyến.” Vệ Lăng nghĩ nghĩ rồi xin ý kiến của Tần Thanh Man.
Nói đến chính sự, Tần Thanh Mạn cũng chẳng còn thẹn thùng nữa, nhanh chóng quan tâm nói: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Hôm qua cô mới nghe Vệ Lăng nói sẽ nghỉ ngơi vài ngày mà hôm nay lại nói phải về, nhất định là có việc phải xử lý.
Không phải chuyện liên quan đến quân vụ lên Vệ Lăng cũng không giấu giếm Tần Thanh Man, nói rõ: “Chuyện xuất hiện lợn rừng trong khu rừng kia là một việc rất nguy hiểm, quân nhân bọn anh đóng giữ ở đây có nghĩa vụ phải đi điều tra rõ ràng, xảy ra chuyện liên quan đến mạng người là chuyện lớn.”
“Vậy anh phải cẩn thận một chút, để em lấy cho anh chút lương thực, anh cứ để trong cái lều chúng ta từng ở ấy.” Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng nói muốn lên núi kiểm tra, lập tức nghĩ đến nơi lần đầu hai người cùng nhau ăn trưa.
“Được.”
Vệ Lăng cũng không khách sáo với Tần Thanh Mạn, gật đầu.
“Có gấp không, nếu không gấp thì cứ ở lại đây ăn trưa đã.” Tần Thanh Man nhìn thoáng qua mặt trời trên trời, có lẽ bây giờ đang khoảng mười giờ. Giờ này là có thể ăn một bữa được rồi, vừa đúng lúc phổi lợn đã hầm xong, đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt bên trên bếp lửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận