Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 887 -




Mấy người Tần Thanh Man đi theo ở phía xa xa sau lưng sói con, Sở Sở và sói con nô đùa trên đường y hệt lúc ở đồn Kháo Sơn vậy, tiếng cười hi hi ha ha không ngừng, bất giác thu hút không ít những đứa trẻ trong thôn.
Tụi trẻ con còn nhỏ, không nhận biết được sói con là sói hay cún.
Bọn họ đều ngưỡng mộ Sở Sở.
Thời buổi này người ta ăn còn không đủ no, không nhà nào có đủ thức ăn nuôi động vật, thế nên những đứa trẻ này đều rất muốn chơi với sói con của Sở Sở.
Không có đứa trẻ nào không thích động vật lông mềm.
“Cách này cũng không tồi, chúng ta không thể nghe ngóng tin tức có ích nào ở đó, thực ra có thể bắt đầu từ trẻ con trước, dù trẻ con còn nhỏ, nhưng chuyện mà chúng nó biết nhất định không ít.”
Phương Lỗ thấp giọng nói, anh ấy có thể nhìn ra sói con chạy loanh quanh không có mục đích nhưng hiệu quả lại khá tốt.
“Người trong thôn có thể phòng bị người lạ vào thôn, nhưng trẻ con tuyệt đối sẽ không phòng bị trẻ con.”
Trong lòng Tần Thanh Man cũng cảm thấy có chút gì đó.
“Cậu nhóc, có thể cho tôi sờ cún nhà cậu không?” Cuối cùng có một đứa trẻ trong thôn Đoàn Kết muốn chơi với sói con của Sở Sở, thăm dò hỏi một câu.
“Không được, Đô Đô nhà tôi trừ người trong nhà ra, không ai được sờ hết.”
Sở Sở từ chối yêu cầu của đứa trẻ.
“Vậy… Vậy có thể cho tôi chơi chung với các cậu không? ” Vẻ ngoài của sói con đẹp vô cùng, khiến cho những đứa trẻ vừa đến gần Sở Sở không khỏi rung động.
Sở Sở nhìn về phía đứa trẻ đang nói chuyện, đứa trẻ này cao hơn cậu một chút, quần áo trên người sạch sẽ, gia cảnh chắc cũng thuộc nhà khá giả.
“Tôi có thể cho cậu ăn kẹo.”
Đứa trẻ nói chuyện với Sở Sở tên là Triệu Chân, tuy tuổi cậu xêm xêm tuổi Sở Sở vậy thôi, nhưng vai vế cậu ở thôn Đoàn Kết khá cao.
Thôn Đoàn Kết chỉ có một họ, đó chính là họ Triệu.
Triệu Chân cùng vai vế với Triệu Tài, trong thôn không ít người trẻ hoặc là người lớn tuổi gọi cậu bé một tiếng chú.
Sở Sở không ngờ đứa trẻ này lại còn hối lộ mình, nhìn thấy viên kẹo sữa thỏ trắng trong tay Triệu Chân, cậu trở nên do dự.
Cậu không phải thèm kẹo trong tay của Triệu Chân, mà đang suy nghĩ xem có nên nhận kẹo của đối phương không.
“Được, chúng ta chơi cùng nhau nha.” Triệu Chân thấy Sở Sở không từ chối, lập tức chạy đến, đồng thời nhét kẹo trong tay mình vào lòng bàn tay Sở Sở, sau đó nhìn sói con một cách nhiệt tình.
Trẻ con cũng không phải là nhãi con, Sở Sở đã nói sói con không thích bị người ngoài sờ, cậu bé cũng không sờ, nên cậu bé chỉ nhìn say mê như vậy thôi.
Triệu Chân rất thích sói con.
Toàn thân sói con đều màu đen, không có một sợi lông khác màu nào, đôi mắt tròn xoe vừa trong vừa linh động, vừa nhìn đã khiến người ta có thiện cảm.
Sói con nghiêng đầu nhìn Triệu Chân, nhìn rồi lại nhìn, đạp chân sau một cái.
Một đám hoa tuyết bay về phía Triệu Chân.
“Quao…”
Triệu Chân không ngờ sói con lại chủ động chơi với mình, lập tức khom người nắn một quả cầu tuyết đuổi theo sói con.
Sói con vù một cái chạy đi rất xa.
“Đô Đô, đợi với.” Sở Sở thấy sói con chấp nhận Triệu Chân, cũng không phản đối mọi người chơi cùng nhau mà chạy theo.
“Mah chạy, mau chạy đi, quả cầu tuyết tới đây.”
Triệu Chân ném quả cầu tuyết trong tay về phía sói con, nhưng không ném trúng, mà cố ý ném lệch một chút, cậu thích sói con, không định chọi trúng sói con thật.
Tốc độ của sói con không phải là thứ mà mấy đứa trẻ có thể đuổi kịp.
Cho dù Triệu Chân muối chọi trúng nó hay không, nó nhất không để dính miếng nào.
“Ôi, giỏi quá.” Triệu Chân thấy quả cầu tuyết của mình không những không chọi trúng sói con, mà còn cách một khoảng vô cùng xa, cậu càng trở nên vui hơn, gọi những đứa trẻ khác bên bên đường cũng gia nhập.
Chơi ném tuyết, thì nhiều người mới thú vị.
Sở Sở thấy con người Triệu Chân thân thiện, cũng không từ chối những đứa trẻ khác chơi cùng, được một lúc, mọi người chạy lòng quanh giống như ở đồn Kháo Sơn vậy, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Mấy người Tần Thanh Man đi cách xa ở phía sau lưng Sở Sở và sói con, cho dù người lớn nhìn thấy cũng không hỏi han gì bọn họ bởi vì trẻ con trong thôn đang chơi đùa với một đứa trẻ xa lạ là Sở Sở.
Cứ như vậy, theo sự chỉ dẫn của sói con, Tần Thanh Man đến trước một căn nhà có diện tích khá rộng.
Kiến trúc căn nhà này không giống xung quanh.
Vậy mà kiến trúc lại kết hợp với gỗ và gạch, trước cửa còn có hai con sư tử đá to, kiểu cách có hơi giống với người nhà giàu trước giải phóng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận