Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 443 -




Loài động vật như sói trời sinh đã ngưỡng mộ kẻ mạnh, nó sớm đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của Vệ Lăng, lúc này nghe thấy động tĩnh của Vệ Lăng, nhóc sói con không thể ngồi yên được nữa, nó muốn ra cửa, muốn đi ra ngoài sân.
Nhưng mà giường hơi cao, nhảy xuống sẽ bị đau, cho nên nhóc sói con liền đi gọi con sen của mình dậy.
"Đô Đô, đừng làm ồn, vẫn còn sớm lắm." Vẫn chưa đến giờ thức dậy theo đồng hồ sinh học của Sở Sở, Sở Sở nhắm mắt kéo nhóc sói con đang nháo loạn ầm ĩ trên mặt mình ra, cậu cũng không tính rời giường.
"Áu áu áu ——”
Nhóc sói con thấy mắt Sở Sở vẫn chưa mở ra, chân càng giẫm mạnh hơn.
"Ái ui "
Sở Sở bị giẫm đau không thể không mở mắt.
Vẫn chưa kịp phàn nàn, cậu đã nhận ra có điều không đúng, gian chính không chỉ sáng đèn, mà cậu còn có thể nghe thấy âm thanh loáng thoáng đang bận rộn của Tần Thanh Man, thậm chí còn nghe thấy tiếng động kỳ quái ở trong sân.
Tiếng động kỳ quái!
Sở Sở xoẹt một cái liền kéo rèm cửa sổ ra, sau đó liền trông thấy Vệ Lăng đang luyện võ hết sức tập trung ở trong sân.
"Anh rể."
Sở Sở phấn khích hét lên thật to, sau đó nhanh nhẹn rời giường.
"Áu áu áu——" Nhóc sói con ở trên giường không ngừng nhảy nhót, sợ Sở Sở bỏ quên mình.
"Làm sao quên được nhóc chứ."
Sở Sở hôn nhóc sói con một cái thật mạnh, sau đó ôm nhóc sói con dẫm lên chiếc ghế ở bên cạnh giường, để xuống giường.
Cậu mới 5 tuổi, vẫn chưa cao bằng giường, lên giường xuống giường đương nhiên là phải leo ghế.
"Chị ơi, chị quá đáng lắm, tại sao không nói cho em biết anh rể đã về rồi?" Sở Sở lao tới gian chính vừa rửa mặt vừa cằn nhằn một câu với Tần Thanh Man, thậm chí còn lau cho nhóc sói con một phát.
Tần Thanh Man bị Sở Sở oán trách, liền bật cười, “Nửa đêm hôm qua A Lăng mới trở về, hôm nay cố ý chờ em rời giường đó, nếu không thì đã sớm trở lại sư bộ rồi."
"Anh rể tốt quá, chị gái cũng quá tốt luôn."
Sở Sở rửa mặt xong liền chạy đến bên người Tần Thanh Man ôm lấy đùi cô, sau đó vui vẻ chạy ra mở cửa.
Nhóc sói con đã sốt ruột đợi ở bên cửa từ sớm, móng vuốt nhỏ không ngừng cào lên khe cửa.
Cửa vừa mở ra, nhóc sói con dẫn đầu lao ra ngoài.
Có lẽ thời gian nhóc sói con ở nhà này cũng không tính là ngắn, hoặc cũng có thể là do hai con dê ở trong chuồng đã sớm quen với mùi của nhóc sói con, nhìn thấy nhóc sói con hai con dê cũng không hề hoảng loạn kinh sợ, mà còn nhàn nhã ăn cỏ khô.
Sở Sở lao ra cửa vốn là muốn chào hỏi Vệ Lăng.
Nhưng trông thấy Vệ Lăng không quay đầu lại, cậu sững người mất mấy giây rồi điều chỉnh lại hơi thở, đứng ở sau lưng Vệ Lăng luyện tập.
Sở Sở hoạt động tay chân trước, sau đó mới bắt đầu xuống tấn.
Cậu vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ Vệ Lăng sắp xếp cho mình, trải qua nửa tháng rèn luyện, động tác xuống tấn của cậu không chỉ rất vững chắc, mà thời gian kiên trì cũng được kéo dài lâu hơn.
Vệ Lăng đánh xong một bài võ, cả người hơi ra một chút mồ hôi, dùng khăn trên cổ lau khô mồ hôi, mới xoay người nhìn về phía Sở Sở đang xuống tấn.
Trong thời gian hắn luyện võ, Sở Sở đã bị ngã năm lần.
Mỗi lần bị ngã xuống lại nhanh chóng đứng lên tiếp tục rèn luyện.
Vệ Lăng vươn tay sờ sờ chân tay của Sở Sở, cười nói: "Không tệ nha, đúng là có nghiêm túc tập luyện."
"Anh rể!"
Hai mắt Sở Sở lấp lánh.
"À hú——" Nhóc sói con cũng chạy vòng quanh ở dưới chân Vệ Lăng, lúc vừa nãy nó mù quáng đi theo Vệ Lăng suốt cả buổi, lúc thì giơ chân trái, lúc thì giơ chân phải, cũng không biết có thực sự xem hiểu võ thuật của Vệ Lăng hay không, hay chỉ là đơn thuần là bắt chước theo.
"Được rồi, trở về ăn cơm thôi."
Vệ Lăng cho dù không cần nhìn đồng hồ cũng biết Sở Sở đã luyện tập bao nhiêu thời gian.
"Vâng " Sở Sở chậm rãi thu lại tay chân.
Nửa tháng không trông thấy Vệ Lăng, bỗng nhiên gặp được người, cậu bé vô cùng vui vẻ.
Vệ Lăng trực tiếp bế Sở Sở lên, "Nặng hơn rồi." Hắn tin tưởng cảm giác tay của mình.
"Là do uống sữa dê đó." Sở Sở cảm ơn "người" có công.
"Nhớ tiếp tục uống nhé." Vệ Lăng biết sữa dê có tác dụng nuôi dưỡng người.
"A Lăng, Sở Sở, trở về ăn cơm thôi." Tần Thanh Man làm xong đồ ăn đứng ở cửa gian chính gọi hai người vào, nụ cười ấm áp đã nắm lấy và dẫn dắt hai trái tim.
Nhà sát vách, Tần Thải Vân ở sau cửa sổ không cam lòng thu hồi ánh mắt, cô ta thực sự không nghĩ tới Tần Thanh Man có thể gả cho một người đàn ông tốt như vậy.
Ghen ghét, ghen ghét vô cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận