Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 382 -




"Tôi là Vệ Lăng, Trung đoàn trưởng Trung đoàn một của sư đoàn XXX, theo lệnh của cấp trên đến đây áp giải phạm nhân Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc." Vệ Lăng đã từng gặp Phương Minh Kiệt, cũng đã từng gặp Trịnh Tuyết Tùng, cho nên chào theo nghi lễ quân đội với hai người, nghi lễ quân đội lúc này cũng không phải nghi lễ đại diện cho lúc cấp dưới gặp cấp trên, mà là cái chào cơ bản thông thường thôi.
"Đồng chí Vệ Lăng, có giấy tờ không?"
Trịnh Tuyết Tùng đáp lễ với Vệ Lăng, anh vốn là bộ đội xuất ngũ, đối với bộ đội tự nhiên có cảm giác thân thiết, cũng biết trình tự làm việc."
"Có."
Vệ Lăng phất tay với Tiểu Thạch vừa cầm giấy tờ xuống khỏi xe.
Tiểu Thạch chạy chậm tới, từ trong túi tài liệu lấy ra một văn kiện rồi đưa cho Trịnh Tuyết Tùng.
Trịnh Tuyết Tùng cẩn thận kiểm tra con dấu đóng ở phía trên trước rồi mới nhìn nội dung, thấy rõ nội dung rồi lập tức đưa văn kiện cho Vệ Lăng, đồng thời nói với Lý Hoành Nghĩa đang áp giải mấy người Kim Viện Triều: "Giao phạm nhân cho đồng chí Vệ Lăng."
"Rõ."
Trịnh Tuyết Tùng là đại đội trưởng, mấy công an Lý Hoành Nghĩa chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện.
Đồng thời cũng biết không thể hỏi đến được, phạm nhân liên quan đến quân đội, chính là chuyện cơ mà.
"Đồng chí Phương Minh Kiệt, tất cả gia quyến của nhà họ Ngô đều cần phải áp giải tới nông trường lao động cải tạo để canh giữ, hiện tại sẽ do bên tôi tiếp nhận." Vệ Lăng nói với Phương Minh Kiệt lời này xong, nhận lấy một phần văn kiện khác mà Tiểu Thạch chuyển tới, đưa cho Phương Minh Kiệt.
Sau khi xem hết văn kiện, Phương Minh Kiệt lập tức gật đầu đồng ý.
"Mã Vũ, dẫn người tới áp giải tất cả những người nhà họ Ngô lên xe tải, đông thời đích thân dẫn người đi tra xét nhà của những người họ Ngô này. " Vệ Lăng trực tiếp ra lệnh.
"Rõ, thưa trung đoàn trưởng."
Mã Vũ lập tức dẫn theo binh sĩ áp giải tất cả những người nhà họ Ngô đang đầu óc quay cuồng lên xe tải, đồng thời tự mình dẫn người đi tra xét nhà của những người này.
Người nhà họ Ngô nhiều, nhà cũng nhiều, cho nên không thể kiểm kê tất cả trong thời gian ngắn được.
"Đồng chí Vệ Lăng, cậu xem chúng tôi có thể rời đi trước được không." Trịnh Tuyết Tùng chuyển giao phạm nhân xong, cũng không cần phải áp giải phạm nhân nữa, trong xe có thể ngồi đủ bốn người rồi, cho dù có thêm một bộ thi thể cũng không thành vấn đề.
"Đồng chí Tuyết Tùng, vất vả cho các anh rồi."
Vệ Lăng bắt tay với Trịnh Tuyết Tùng, đồng thời cảm ơn Trịnh Tuyết Tùng trước đó đã có ý bảo vệ Tần Thanh Man.
"Là chức trách của chúng tôi."
Trịnh Tuyết Tùng khách sáo với Vệ Lăng vài câu liền dẫn theo đội viên, mang theo thi thể của Ngô Vệ Dân lên xe rời đi.
Công an đã đi rồi, mấy người Phương Minh Kiệt cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Cũng vội vàng chào tạm biệt Vệ Lăng.
Sau khi lần lượt bắt tay với mấy người Phương Minh Kiệt, Vệ Lăng tiễn bọn họ rời đi.
Cuối cùng là Tần Thanh Man và người dân đồn Kháo Sơn, Trịnh An Quốc vỗ vỗ bả vai Vệ Lăng, nói với Tần Thanh Man: "Chúng tôi đợi cháu ở cổng."
Vệ Lăng đến để làm việc, cho nên chắc chắn sẽ không thể đưa Tần Thanh Man trở về, sau tất cả thì chị em Tần Thanh Man cũng phải về nhà cùng với "đại đội quân" của đồn Kháo Sơn.
"Cảm ơn bí thư Trịnh."
Vệ Lăng ngoại trừ cảm ơn tình nghĩa mà Trịnh An Quốc bảo vệ Tần Thanh Man ra, còn cảm ơn thêm việc ông ấy đã gửi tin cho mình, để sư bộ bắt được những kẻ lẩn trốn.
"Đừng gọi là bí thư nữa, cứ gọi chú giống như con bé Thanh Man đi."
Trịnh An Quốc bật cười trừng mắt với Vệ Lăng một cái.
"Chú." Vệ Lăng thật lòng thật dạ gọi Trịnh An Quốc một tiếng chú.
Một phó bí thư công xã lại có thể vì một thôn dân bình thường mà ra mặt đánh nhau, đã có thể chứng minh được nhân phẩm của Trịnh An Quốc.
Trịnh An Quốc nhìn Vệ Lăng cười hài lòng, sau đó mang theo người dân đồn Kháo Sơn đi về phía cổng chính nông trường.
"Vợ ơi, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, anh làm xong việc sẽ trở về ngay."
Vệ Lăng có vô số lời muốn nói với Tần Thanh Man, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu như vậy.
"Vâng." Ánh mắt Tần Thanh Man nhìn về phía Vệ Lăng tràn đầy tình cảm dịu dàng.
"Anh rể ơi." Sở Sở đưa khuôn mặt nho nhỏ tới.
Vệ Lăng nhìn thấy vết thương trên mặt Sở Sở, thương xót mà sờ nó, khích lệ nói: "Anh rể tự hào về em."
Đứa nhỏ lập tức nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận