Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 713 -




Vệ Lăng không dám trêu chọc Tần Thanh Man, Tần Thanh Man cũng không dám làm quá, cười nhạo Vệ Lăng vài tiếng rồi cô cũng nhanh chóng im lặng.
Lúc này Tần Thanh Man đã ở trong suối nước nóng ngâm một hồi lâu, tuy rằng chưa có ngâm đủ nhưng lúc này chắc là bữa trưa của Vệ Lăng cũng đã làm xong xuôi rồi, vì không để cho cả hai đều xấu hổ, cô cũng nhanh chóng đứng dậy.
May mắn đã chuẩn bị đầy đủ, khăn tắm lau người cũng đều mang theo.
Ngay khi Tần Thanh Man tắm, Vệ Lăng cũng chuẩn bị nước ấm cho cô, nước sạch được đặt ở cửa phòng tắm, rất thuận tiện cho Tần Thanh Man sử dụng.
Tần Thanh Man dùng nước rửa sạch tóc và cơ thể một lần nữa rồi kết thúc chuyến ngâm suối nước nóng.
Tóc lau một chút vẫn không hết nước nên chỉ vén lên, sau đó lau người. Nhiệt độ trên đảo cao, Tần Thanh Man mặc áo choàng ngủ rộng thùng thình đi ra khỏi phòng.
Có ánh mặt trời, ánh mặt trời vào mùa đông cực kỳ sáng sủa, chiếu rọi toàn bộ hòn đảo trông hết sức sạch sẽ.
Dưới ánh mặt trời, Tần Thanh Man buông mái tóc đã vén lên ra.
Dựa theo nhiệt độ trên đảo, chắc là không cần nhiều thời gian cũng có thể hong khô tự nhiên.
“Vợ à, cơm đã làm xong, em tới thử đi.” Lúc này Vệ Lăng đã sớm sắp xếp lại cảm xúc, đang lùa đống bùn trong bếp lò ra, nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu chào hỏi Tần Thanh Man một tiếng.
Kết quả thấy tạo hình lúc này của Tần Thanh Man thì con người kiên định như anh cũng hoảng hốt trong nháy mắt.
Tần Thanh Man để tóc dài xõa vai và mặc áo choàng dài đến mắt cá chân, vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cho anh như có cảm giác trở lại mấy trăm năm trước.
Tần Thanh Man cũng không có để ý đến vẻ mặt Vệ Lăng , lúc này tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào thứ trong tay Vệ Lăng.
“Đây là?”
Tần Thanh Man từ đời sau đến nên có kiến thức rộng rãi, cho dù Vệ Lăng còn chưa giải thích thì cô cũng biết ở bên trong bùn hẳn là thịt của loài chim nào đó, cô chỉ là không nghĩ tới trên đảo nho nhỏ thế này lại còn có thể bắt được con mồi.
“Là chim nhạn, bị trọng thương.”
Vệ Lăng bĩnh tĩnh lại rồi giải thích một câu.
Loại chim nhạn lạc đàn này bình thường đều là bị đàn của nó vứt bỏ. Có thể bay nhưng cuối cùng vẫn sẽ chết, cho nên lúc trước anh nhìn thấy chim nhạn thì mới ra tay trong nháy mắt, xem như vật đua trời lựa.
Tần Thanh Man cũng không giả bộ từ bi, mà rất tự nhiên ngồi bên cạnh Vệ Lăng.
Thời đại này rất nhiều người còn ở trong tình trạng đói bụng, cơ thể lại càng vô cùng thiếu thốn thịt, cô không có làm màu oán giận Vệ Lăng không đủ thiện lương từ bi, mà rất tự nhiên tiếp nhận.
Mặc dù trên đảo không có xây nhà bếp, nhưng Vệ Lăng có đặt bên cạnh bếp lửa mấy cái ụ gỗ có độ cao tương tự nhau, ụ gỗ cũng chỉ là những cái ghế đơn giản.
Vệ Lăng rất có lòng, ụ gỗ để ngồi đều đã được mài, sẽ không làm rách quần.
“A Lăng, chim nhạn ở đâu ra vậy?” Tần Thanh Man rất ngạc nhiên, cô nhớ rất rõ, lúc bọn họ tới cũng không có gặp chim nhạn, mà cách dùng bùn vàng để đắp lên rồi nướng thì nhất định phải là đồ tươi mới ngon.
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man tò mò về lai lịch của con chim nhạn, dứt khoát dừng việc moi bùn ra, mà lấy cung tên mà anh cất kỹ ra cho Tần Thanh Man xem.
Anh nhân tiện lúc tới biên cương tuần tra vùng biên giới đã tìm được loại gỗ thích hợp nhất để làm ra cây cung này. Đời trước anh là tướng quân, không chỉ mang binh đánh trận rất giỏi, cũng có thể làm ra cung tên khéo léo nhất.
Tần Thanh Man nhìn thấy Vệ Lăng lấy cung tên ra thì mở to hai mắt.
Đưa tay muốn nhận.
Nhưng Vệ Lăng cũng không buông tay, mà mỉm cười nhìn Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man lập tức biết có lẽ mình không cầm nổi cây cung này, cũng không cậy mạnh, cô dứt khoát dùng ngón tay vuốt ve cây cung mà thời đại này hiếm thấy được.
Hai đầu cung cong cong, mang theo nhuệ khí sắc bén.
Ngón tay trắng nõn mà mảnh khảnh của Tần Thanh Man chậm rãi sờ qua thân cung, vừa sờ thì cô đã biết cây cung này không phải dạng trang trí trông thì đẹp chứ không dùng được, mà là thứ vũ khí sắc bén đã lấy vô số sinh mạng.
“Cuộc sống của sư đoàn trong thời kỳ giáp hạt cũng rất cực khổ, nhiều người như vậy, đều cần bổ sung dinh dưỡng. Vào lúc thích hợp thì bọn anh sẽ mang bộ đội vào núi săn bắn, sẽ không có tranh đoạt điểm săn bắn của dân địa phương, đều là ở khu vực biên giới thích hợp săn mấy con mồi cho các chiến sĩ bổ sung dinh dưỡng.”
Ánh mắt Vệ Lăng nhìn cung tiễn mang theo hồi ức và sự xúc động.
Cuộc sống ở biên cương thật sự rất khổ, tuy rằng quân đội được quốc gia nuôi dưỡng, nhưng đôi khi tuyết lớn phủ kín núi làm giao thông bị chặn thì phải dựa vào sư đoàn của họ để nghĩ biện pháp giải quyết một ít vấn đề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận