Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 974 -




"Em nghe chị dâu." Hoàng Uyển Thanh hoàn hồn, gương mặt đỏ bừng, nhưng nhờ có lời nói của Tần Thanh Man mà cô ấy tạm thời buông bỏ gánh nặng trong lòng.
Dù sao bây giờ cô ấy đang ở xa gia đình, không có ai hối thúc cô ấy kết hôn sinh con nên chuyện giữa cô ấy và Trần Cảnh có thể từ từ suy xét.
"Được rồi, em dọn dẹp một chút đi, ngày mai còn phải đi làm đừng để bị quên đồ."
Ngày mai Vệ Lăng phải lên đường làm nhiệm vụ, không biết khi nào mới quay về. Mắt thấy thời gian không còn nhiều nên Tần Thanh Man không định ở lại chơi với Hoàng Uyển Thanh nữa, sau khi nói vài câu với cô ấy thì cô nhanh chóng rời khỏi phòng phía đông.
Chuyện tình cảm phải suy nghĩ nhiều mới thông suốt được.
Nếu Hoàng Uyển Thanh quan tâm đến Trần Cảnh thì Tề Vệ Anh không còn là vấn đề nữa.
"Chị, anh rể nó sẽ đưa chúng ta đâu rồi trượt tuyết!" Tần Thanh Man vừa quay lại phòng khách đã nhìn thấy Sở Sở mặc kín mít, còn Vệ Lăng đứng bên cạnh lại không mặc quá dày.
"Sao lại muốn đi trượt tuyết?"
Tần Thanh Man ngạc nhiên nhìn Vệ Lăng.
"Không bao lâu nữa tuyết sẽ tan, năm nay chúng ta vẫn chưa ra ngoài chơi trượt tuyết cho nên anh muốn đi trượt tuyết cùng các em." Thật ra trượt tuyết mà Vệ Lăng nói là trượt băng.
"Để em hỏi xem Uyển Thanh có đi hay không."
Tần Thanh Man phấn khích quay lại phòng phía đông.
Nghe nói đến đi trượt tuyết, Hoàng Uyển Thanh đã lắc đầu. Bây giờ mỗi ngày cô ấy đi làm phải ngồi tới hai chuyến xe ngựa, ngồi trên xe trượt tuyết không khác gì trượt băng nên cô ấy không muốn đi. Quan trọng là đợi lát nữa mọi người trong nhà đều ra ngoài thì cô ấy có thể thoải mái tắm gội.
Thời tiết quá lạnh nên cô không thể cứ cách vài ngày là tắm một lần, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cô ấy đều tắm vào cuối tuần.
Dù sao mùa đông mặt đất khô ráo và sạch sẽ, một tuần tắm một lần cũng được. Đến mùa hè ấm áp thì mỗi ngày đều tắm rửa cũng không sao.
Sau khi nghe Hoàng Uyển Thanh giải thích lý do không đi chơi chung, Tần Thanh Man hiểu ý ôm cô ấy rồi quay về phòng, thấy quần áo và ra ngoài cùng với bọn Vệ Lăng.
Vì là đi chơi nên họ chỉ vòng ra sau núi chứ không đi xa.
Sườn núi nhỏ phía sau vẫn luôn là nơi mọi người trong đồn thích tới trượt băng nhất trong mùa đông, sân trượt tuyết ở đây cũng là do người dân ở trong đồn tạo ra, xung quanh sân có một hàng rào bảo vệ bằng gỗ, dù có trượt quá nhanh cũng không bị thương.
Lúc nhóm Tần Thanh Man đến đã nhìn thấy mấy đứa nhỏ trong thôn đang cầm ván trượt đủ loại kiểu dáng trong tay, tiếng cười vui vẻ của chúng vang vọng cả nửa thôn.
"Tam Mộc, Đại Dương!"
Sở Sở nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên sườn núi lập tức gọi to rồi chạy ra ngoài.
Tốc độ của sói con còn nhanh hơn cậu
"Sở Sở, Đô Đô!"
Đám Tam Mộc nghệ thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, vừa nhìn thấy cả gia đình Sở Sở, bọn chúng đã nhiệt tình chào hỏi.
Mấy hôm nay vì có Vệ Lăng ở nhà nên Sở Sở từ chối lời mời đi chơi của đám trẻ trong thời, hôm nay ra ngoài, vừa gặp đồng bọn, cậu lập tức kích động. Trong khoảng thời gian này, mọi người thường chơi chung với nhau.
"Chào cô Thanh Man/ chào bà cô!"
Bọn trẻ vừa hoan nghênh sự xuất hiện của Sở Sở và sói con, đồng thời cũng chào hỏi Tần Thanh Man.
Vì bối phận của cô với mỗi người trong thôn khác nhau nên cách xưng hô của từng đứa nhỏ cũng khác nhau.
Sau khi chào hỏi Tần Thanh Man, bọn trẻ bối rối nhìn về phía Vệ Lăng. Tuy Vệ Lăng và Tần Thanh Man là vợ chồng nhưng hắn chưa từng tiếp xúc gần với bọn trẻ, thế nên bọn chúng không biết có nên chào hỏi Vệ Lăng hay không.
"Gọi dượng."
Sở Sở chạy tới hướng dẫn bọn nhỏ.
"Dượng/ ông dượng!" Các bạn nhỏ đều ngoan ngoãn chào hỏi Vệ Lăng.
Vệ Lăng không cản trở bọn nhỏ chơi đùa, hắn gật đầu rồi kéo Tần Thanh Man đi về phía rừng cây nhỏ.
Hắn biết nếu bản ở đó, chắc chắn bọn trẻ không thể chơi đùa thoải mái được.
So với việc khiến mọi người đều chơi không vui, chi bằng hắn và vợ cứ trải qua thế giới của hai người là được rồi.
Sở Sở bị bỏ rơi cũng không giận vì cậu đã có bạn chơi chung, tiếng cười đùa sau núi suýt chút nữa đã làm sụp lớp tuyết đọng trên mặt đất.
Từ sau khi đi săn và ăn thịt cùng nhau, mối quan hệ giữa những đứa trẻ trong đồn Kháo Sơn đều rất tốt.
Cách đó không xa,Vệ Lăng nắm tay Tần Thanh Man đi tới một tảng đá lớn. Tảng đá này cực kỳ lớn, có thể chắn tuyết và gió, bọn họ đứng ở đây còn có thể quan sát bọn Sở Sở chơi đùa ở phía xa.
Không phải anh nói muốn trượt tuyết cùng bọn em sao?"
Tần Thanh Man ôm eo Vệ Lăng, chửi vào lòng ngực ấm áp của người đàn ông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận