Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 488 -




Hoàng Hưng Nghiệp so với Vương Thừa Bình càng không có trình độ, nhưng ông ấy làm đồ ăn đã mười mấy năm, cũng biết lợi ích của một số món đối với cơ thể con người, gật đầu nói: “Món dồi heo gạo nếp này nhà ăn chúng ta quả thực nên học.”
“Vậy cứ quyết định thế đi, tôi phê duyệt, đợi khi sư đoàn chúng ta mổ heo thì đồng chí Tần Thanh Man đến hướng dẫn làm món dồi heo gặp nếp thay đổi cơm nước cho mọi người.”
Vương Thừa Bình vô cùng mong chờ món ngon, đồng thời trừng mắt nhìn Vệ Lăng một cái.
Lại không tặng cho ông ấy một chút đồ ngon.
Vệ Lăng bất đắc dĩ nhìn Vương Thừa Bình, sau đó yên lặng đưa một hộp cơm đến: “Đây là dồi hôm qua trong nhà làm, đã lạnh rồi, nhưng nướng lên một chút là có thể ăn, vợ cháu nói bỏ thêm cọng ít tỏi tươi càng thơm hơn.”
“Lão Hoàng, nhà ăn có tỏi tươi không?” Vương Thừa Bình nhận lấy hộp cơm lập tức đẩy Hoàng Hưng Nghiệp về nhà ăn.
Ông ta đã đợi nỗi muốn ăn thử dồi heo gạo nếp.
“Có, nhưng mà…” Tiếng của Hoàng Hưng Nghiệp phát ra đằng xa.
“Yên tâm, có phần của ông, nhưng chỉ ông và tôi, không thể thêm người nữa.” Vương Thừa Bình cân nhắc sức nặng của hộp cơm, nhận ra không nhiều lắm, hai người ăn cũng có thể từ từ nếm thử mùi vị, nếu thêm một người nữa, đoán chừng không đủ ăn.
“Được.” Hoàng Hưng Nghiệp sảng khoái đồng ý với Vương Thừa Bình.
Vệ Lăng bị ngó lơ bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Vương Thừa Bình và Hoàng Hưng nghiệp ở đằng xa, sau đó quay sang một bên gọi: “Ủy viên chính trị.”
Vương Thừa Bình và Hoàng Hưng Nghiệp cũng kinh hãi nhìn sang.
Không có ai hết, ngay cả bóng dáng của Vệ Lăng cũng biến mất.
“Đây… cái thằng nhóc con này, một ngày không chọc tức tôi giống như không thoải mái vậy, tôi… tôi muốn đánh thằng nhóc này một trận.” Vương Thừa Bình che ngực nghiến răng nghiến lợi với Hoàng Hưng Nghiệp, vừa nãy ông ấy thật sự đã bị Vệ Lăng dọa hết hồn.
Hoàng Hưng Nghiệp trái lại không bị dọa sợ nhiều, dù sao ông ấy không có vị giác, ăn gì cũng như nhau.
“Ông nói như thể ông không muốn đánh Vệ Lăng vậy.” Hoàng Hưng Nghiệp cũng dám trêu đùa trước mặt lãnh đạo cũ.
Vương Thừa Bình bất mãn liếc Hoàng Hưng Nghiệp.
“Không phải ông không đánh thắng sao, tôi tin ông nếu có thể đánh thắng, chắc chắn một ngày ông đánh Vệ Lăng từ sáng đến tối.” Hoàng Hưng Nghiệp vạch trần Vương Thừa Bình.
Vương thừa Bình:...Lão Hoàng cũng học hư rồi, cũng không thể nói chuyện đàng hoàng nữa.
“Hai người đang nói gì thế?” Vào lúc Vương Thừa Bình với Hoàng Hưng Nghiệp định đấu võ mồm đến nhà ăn, một giọng nói vô cùng quen thuộc đột nhiên vang lên.
Vương Thừa Bình lườm Hoàng Hưng Nghiệp: “Lão Hoàng, có phải tôi già rồi không?”
Hoàng Hưng Nghiệp lắc đầu.
“Vậy sao tôi lãng tai như thế nhỉ? Sao tôi nghe thấy tiếng lão Trương?” Vương Thừa Bình không tin Ủy viên chính trị Trương thực sự xuất hiện, mới nãy rõ ràng hai người họ không nhìn thấy người.
Hoàng Hưng Nghiệp cười bất đắc dĩ: “Đại đoàn trưởng, ông không nghe nhầm.”
“Hai người đây là định trốn bọn tôi lén ăn đồ ngon gì đúng không? Thành thực khai báo, kháng cự sẽ nghiêm trị.” Lúc Ủy viên chính trị Trương nói lời này đã cùng Hồng Vĩ đi đến gần Vương Thừa Bình.
Vương Thừa Bình: …Thật sự gặp quỷ rồi.
“Vừa nãy chẳng phải Vệ Lăng gọi tôi sao, không phải hai người đã nghe thấy rồi à? Sao còn mang vẻ mặt gặp quỷ vây, như thế này là muốn làm gì, giành thiện cảm hay muốn độc chiếm đồ Vệ Lăng cho.” Ủy viên chính trị Trương ngạc nhiên nhìn về phía Vương Thừa Bình, ông ấy còn tưởng rằng vừa nãy để lộ người.
Vương Thừa Bình:...Tiêu rồi, hình như ông ấy đã trách nhầm Vệ Lăng rồi, vừa nãy Vệ Lăng đã thật sự nhắc nhở ông ấy.
“Đi nhanh, tôi đã nghe rõ rồi, món này thêm một ít tỏi tươi nướng lên một chút càng ngon hơn, chúng ta đi thử mùi vị, nếu ngon, mấy tên nhóc của cả sư đoàn có lộc ăn rồi.” Hồng Vĩ đẩy mọi người đi nhanh chóng.
Cãi cọ ngoài miệng không có ý nghĩa, ăn đồ ngon vào miệng trước rồi nói.
Dù Vệ Lăng tặng cho Vương Thừa Bình một hộp dồi heo gạo nếp đầy ắp, nhưng bốn người đàn ông chia nhau ăn, quả thực không đủ ăn.
Ruột già gặp nhiệt sinh ra dầu, cộng thêm mùi thơm của tỏi tươi, mấy người nào còn nhớ tới nói chuyện, đũa trực tiếp tranh nhau trên bếp lò
Một miếng cuối cùng bị Vương Thừa Bình cướp đi.
Ba người kia ngồi vây quanh lò cuối cùng bất lực buông đũa trong tay xuống.
“Lão Vương, dồi lợn gạo nếp này không chỉ ngon, còn chống đói, tôi vốn còn nghĩ trong nhà kho còn nhiều gạo nếp như vậy phải xử lý thế nào, không ngờ cách tốt này đã đưa đến, năm nay sư đoàn mổ heo nhất định phải làm món dồi heo gạo nếp.” Hồng Vĩ là chủ nhiệm bộ hậu cần, tất cả nguyên liệu của sư đoàn ông ấy đều biết rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận