Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 597 -




Ở sâu trong lòng Hoàng Uyển Thanh tự cười chính mình mất mấy giây, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, từ khi tới nhà họ Tần, chất lượng giấc ngủ của cô ấy tốt cực kỳ, có thể chìm vào giấc ngủ trong giây lát, ngày hôm sau thức giấc sẽ không đau đầu chút nào cả.
Tần Thanh Man vẫn ngồi ở gian chính hong khô tóc, chưa trở lại phòng phía tây.
Chờ đến khi nghe thấy phòng phía đông hoàn toàn yên tĩnh, mới đứng dậy đánh giá vị trí của đồ đạc ở trong phòng, mọi thứ không có gì thay đổi cả, cô cũng không cảm giác được sự nguy hiểm, hai con ngỗng và nhóc sói con cũng không có gì khác thường.
Cũng có thể nói rằng, trong nhà vẫn an toàn.
Tần Thanh Man rất tin tưởng năng lực cảm ứng của nhóc sói con.
Buổi tối, năng lực cảm ứng của hai con ngỗng có thể sẽ giảm sút đi chút, nhưng nhóc sói con chắc chắn sẽ không bởi vì là ban ngày hay ban đêm mà buông lỏng cảnh giác.
Đối với sói mà nói, tinh thần cảnh giác đã khắc sâu vào trong xương rồi.
Tần Thanh Man cẩn thận kiểm tra tất cả mọi thứ ở trong phòng một lượt, sau đó đi tới cửa bếp, trông thấy cái tủ lạnh ở ngoài cửa thì bắt đầu trầm mặc.
Thứ này dùng thì tốt, nhưng lại bắt mắt dễ thấy.
Mở lắp tủ lạnh ra, bên trong không chỉ có thịt mấy người Đỗ Hoành Nghị mang tới, còn có bánh bao, sủi cảo đã được gói sẵn, những cái này đều được cô gói đầy nhân ú ụ, nhân bên trong cũng là năm phần rau năm phần thịt.
Tần Thanh Man nhìn khoảng sân trống trải suy tư một lúc lâu mới lấy hết mọi thứ trong tủ lạnh ra, đem chúng giấu trong tuyết đọng lần nữa.
Khi trong nhà không có tủ lạnh, nhà nhà người người đều giấu đồ ăn như vậy.
Ở dưới tuyết đọng, đồ ăn sẽ không bị bẩn, cũng không bị hư hỏng, lại càng không có động vật nào đào lên được.
Giấu đồ ở trong tủ lạnh xong, ánh mắt Tần Thanh Man lại di chuyển tới chỗ xương treo ở trên gác bếp, đêm 30 với hôm nay đều ăn một chút, nhưng chỗ còn dư lại cũng khá nhiều, dù gì con lợn rừng kia cũng thực sự rất lớn, xương lọc ra cũng rất nhiều.
Đứng lên chiếc ghế cao, Tần Thanh Man lấy chỗ xương treo trên gác bếp xuống.
Sau đó đi vào trong sân, đào một cái hố trong tuyết đọng rồi vùi xuống đó.
Lúc này Tần Thanh Man vô cùng hi vọng chỉ là do mình nghĩ nhiều mà thôi, nhưng ở thời đại này vật tư khan hiếm như vậy, nhất định phải biết suy tính sâu xa.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Tần Thanh Man mới đứng dậy dùng sức hít lấy một ngụm khí lạnh buốt giá, sau đó quay đầu.
Vừa quay đầu lại liền trông thấy ngay một đôi mắt xanh lập lòe đang đối diện với mình.
Tần Thanh Man: ......
Sau vài giây, cô mới vừa cười vừa ngồi xổm xuống ôm lấy nhóc sói con mập mạp, nhỏ giọng nói: " Có phải nhóc cũng cảm nhận được sự bất an đúng không?"
Cơ thể của dốc sói con không chỉ mập mạp, còn vô cùng ấm áp, Tần Thanh Man vừa ôm lấy liền không muốn buông ra nữa.
"À hú hú hú ——"
Nhóc sói con nghe không hiểu lời Tần Thanh Man nói, như lại dùng âm thanh vô cùng nhỏ à hú tiếng.
Có thể thấy được nó cũng không muốn làm hai người đang ngủ trong phòng tỉnh giấc.
Tần Thanh Man cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của nhóc sói con, sờ sờ lên đầu nhóc con, sau đó đóng cửa phòng bếp lại thật chặt chẽ, rồi ôm nhóc sói con trở về phòng, " Đã không ngủ được rồi thì ở cùng với chị đi."
Nói xong Tần Thanh Man liền đi kiểm tra tất cả các cửa sổ lại một lần nữa, thấy không có vấn đề gì mới ôm nhóc sói con trở về phòng phía tây.
Ở sau cánh cửa của phòng phía tây và ở trên giường cô đều đặt một cây gậy rất dễ lấy.
Nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra cô không chắc chắn có thể đánh được kẻ xấu, nhưng cô chắc chắn có thể đánh vỡ được cửa sổ bằng kính.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng kính vỡ có thể truyền đi rất xa, chắc chắn có thể đánh động được hàng xóm ở xung quanh.
Tần Thanh Man mặc nguyên quần áo nằm ở trên giường.
Vừa lên giường cô liền tự ra lệnh cho mình phải nhắm mắt lại nhanh chóng đi ngủ, có nhóc sói con nằm ở bên cạnh, nếu như thực sự có động tĩnh gì đó, thính lực của nhóc sói con còn hữu dụng hơn so với cô rất nhiều.
Đêm càng về khuya, cả vùng đất cũng chìm vào trong yên tĩnh tuyệt đối.
Rạng sáng ngày mùng 2 Tết, trời không trăng, cũng chẳng có sao, trời đất một mảnh tối om, có hai bóng dáng rón rén tiến gần đến đồn Kháo Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận