Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1049 -




"Bà xã, anh đã nói với em là không có gì nghiêm trọng mà, em còn không tin."
Vệ Lăng vội vàng ôm lấy Tần Thanh Man, sau đó nói nhỏ bên tai bà xã: "Bà xã, anh nói với em rồi mà, khả năng hồi phục vết thương của anh rất nhanh, lần này cũng chỉ bị thương ngoài da, em còn không đến nữa, anh cũng không biết phải nói với y tá thế nào để họ khỏi bôi thuốc cho anh nữa."
Lời này của hắn không phải nói dối.
Nguyên chủ không có thể chất như hắn, không biết phải kiếp trước hắn rèn luyện võ thuật lâu hay không, sau khi bị thương sẽ hồi phục rất nhanh, thể chất này cũng theo hắn đến đây.
“Vậy hôm nay anh theo bọn em về nhà khách đi, cầm theo một ít thuốc bôi vết thương nữa.”
Tần Thanh Man cũng không muốn để mọi người biết thể chất đặc biệt của Vệ Lăng.“Ừ, lát nữa em bảo người của bộ phận hậu cần đi làm thủ tục xuất viện cho anh.” Vệ Lăng biết mình tự đi sẽ bị quấy rầy hoặc không đồng ý nên quyết định nhờ bộ phận hậu cần.
"Được." Tần Thanh Man đồng ý.
Hai vợ chồng vừa trở về phòng bệnh, đã chào đón những ánh mắt nóng bỏng.
"Anh rể!"
Sở Sở lao tới như một viên đạn, lúc gần lao tới trước mặt Vệ Lăng thì dừng lại: “Anh rể, anh gặp cha mẹ Đô Đô chưa?”
Cậu bị lời nói của Tề Quân kéo vào khung cảnh hoành tráng, gò má cũng đỏ bừng.
Vệ Lăng nghe Sở Sở nói, biết ngay là nhóm Tề Quân đã nói gì, gật đầu nói: "Đúng, anh gặp rồi, anh đoán chắc giờ Tiểu Hắc đã dẫn bộ tộc của mình trở về ngọn núi gần sư đoàn."
“Hóa ra cha mẹ Đô Đô là bầy sói trên ngọn núi đó.”
Đỗ Hoành Nghị chợt nhận ra, anh ấy vẫn còn nhớ bộ da gấu đen mà Vệ Lăng mang về.
Nhìn kích thước của da có thể suy đoán được kích thước của con gấu đen.
Bầy sói bình thường không thể săn được một con gấu đen lớn như vậy.
Gấu đen da thô thịt dày, còn rất khỏe, ở trong rừng ít có đối thủ. có thể nói, gấu đen đứng đầu chuỗi thức ăn, chỉ có nó bắt nạt các loài động vật khác, chứ không loài động vật nào có thể săn gấu đen.
Lúc biết bộ da gấu trong tay Vệ Lăng là do một bầy sói săn, Đỗ Hoành Nghị đã kết luận bầy sói kia chắc chắn rất lợi hại.
Quả nhiên, rất phù hợp với miêu tả của bọn Tề Quân.
Ở nơi này có thể gọi là vua sói.
Tần Thanh Mạn còn chưa biết chuyện bọn Vệ Lăng gặp được Tiểu Hắc, Vệ Lăng lựa mấy chuyện không liên quan đến nhiệm vụ, kể hết cho Tần Thanh Man nghe, Tần Thanh Man nghe xong sắc mặt trắng bệch.
Lúc đó nếu mà không có Tiểu Hắc, nhóm của Vệ Lăng...
Tần Thanh Man không dám nghĩ.
Vệ Lăng thấy sự lo lắng của Tần Thanh Man, vội vàng an ủi: "Bà xã, em đừng lo lắng, mọi chuyện đã qua rồi. Lúc thấy bầy sói tụ tập anh đã nghi ngờ bởi vì Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thấy bọn anh gặp nguy hiểm, nên mới dẫn bầy sói tới."
"Đội trưởng, thật... thật ư!"
Tề Quân và những chiến hữu khác kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đúng là Vệ Lăng có suy đoán như vậy, giải thích nói: "Tình thế lúc đó của chúng ta rất nguy cấp, nói đúng ra, lúc đó tôi cũng sắp nỏ mạnh hết đà, quân địch còn nhiều như vậy, nếu như tôi ngã xuống..."
Bọn Tề Quân biết.
Có lẽ đúng là Tiểu Hắc cảm nhận được bọn Vệ Lăng gặp nguy hiểm nên mới tụ tập bầy sói lại, nếu không thật sự không có cách nào giải thích được, tại sao Tiểu Hắc lại có thể dẫn bọn họ đi giữa bầy sói như vậy.
"Bọn Tiểu Hắc tốt thật đấy, lão Vệ, cậu nhất định phải giới thiệu tôi cho Tiểu Hắc. Ở biên giới có đàn sói như vậy bảo vệ chúng ta, chúng ta còn sợ gì nữa!" Đỗ Hoành Nghị vừa hưng phấn vừa ghen tị.
"Được, trở về tôi sẽ giới thiệu cho cậu."
Vệ Lăng nói qua loa lấy lệ với Đỗ Hoành Nghị.
Mọi người nhìn ra Vệ Lăng nói lấy lệ với Đỗ Hoành Nghị, đều bật cười.
"Lão Đỗ, cậu ở lại giải quyết chuyện Hồng Quân, hôm nay tôi sẽ xuất viện." Vệ Lăng thấy bà xã rồi thì không muốn ở lại bệnh viện nữa, thấy Đỗ Hoành Nghị đến, lập tức giao chuyện bệnh viện cho anh ấy xử lý.
"Tôi biết là sẽ như vậy mà."
Đỗ Hoành Nghị đã chuẩn bị trước tâm lý, không một lời phàn nàn, đồng ý luôn.
Tần Thanh Man tìm Tiểu Trịnh, Tiểu Trịnh thấy Vệ Lăng tinh thần không tệ, vết thương cũng hồi phục tốt, lập tức đi làm thủ tục xuất viện giúp.
Tất nhiên là không dựa theo thủ tục thông thường, nếu làm theo thủ tục thông thường thì Vệ Lăng còn lâu mới được xuất viện, đây cũng là lý do tại sao Vệ Lăng lại nhờ Tiểu Trịnh, một nhân viên bộ phận hậu cần giúp.
"Đồng chí Tiểu Trịnh, cảm ơn cậu, tôi nợ cậu một ân tình."
Trên xe, Vệ Lăng trịnh trọng nói cảm ơn với Tiểu Trịnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận