Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 704 -




“Em… Em cũng có thể sao?” Hoàng Uyển Thanh có hơi không chắc chắn, khi nói lời này, trong đầu cô ấy hiện lên một bóng dáng mơ hồ, bóng dáng ấy thật sự rất mơ hồ, cô ấy dường như sắp quên mất dáng vẻ của đối phương rồi.
Tần Thanh Man có thể nhìn ra Hoàng Uyển Thanh đang thất thần.
“Uyển Thanh, chị cảm thấy chuyện tình cảm không nên cố chấp, cố chấp không phải là tình yêu, đó là trói buộc, chị không bàn luận đến mối quan hệ giữa em và người trong lòng kia, chị chỉ muốn nói, gia đình em chưa bao giờ chuyển đi, nếu đối phương có tình cảm, chắc chắn anh ta sẽ liên lạc cho em, nhất định có thể liên lạc được với em.”
“Anh ấy…” Hoàng Uyển Thanh mở miệng muốn giải thích cho Tề Vệ Anh.
Tần Thanh Man không muốn nghe những lời giải thích của cô ấy, cô nói rõ: “Uyển Thanh, em không phải anh ta, em không cần phải giải thích cho anh ta, cũng không nên nói những câu như cha mẹ em ngăn cản các em qua lại với nhau, một người đàn ông khi thật sự yêu một cô gái, anh ta sẽ biết vượt qua sự ngăn cách chứ không phải là bặt vô âm tín một thời gian dài như vậy.”
Nói đến đây, cô thẳng thắng nói thêm một câu: “Việc bặt vô âm tín cũng không thật sự đại diện cho thái độ của anh ta, chỉ là anh ta không quan tâm, ít nhất là không quan tâm em ở đây.”
Tần Thanh Man nói xong câu đó thì vỗ vai Hoàng Uyển Thanh, rồi xuống hầm lấy bắp cải trắng.
Hôm nay nhà bọn họ làm miến hầm thịt lợn và cải trắng.
Hoàng Uyển Thanh đứng sững sờ, nghĩ lại lời Tần Thanh Man nói, càng nghĩ cô ấy càng sợ hãi, dường như thật sự chỉ có một mình cô ấy mắc kẹt trong đoạn tình cảm kỳ lạ này, mỗi lần có người phủ nhận Tề Vệ Anh, cô ấy sẽ vô thức nói thay cho anh ta.
Cô ấy sẽ giúp Tề Vệ Anh tìm vô số lý do khiến anh ta không có cách nào xuất hiện.
Ví dụ như vừa rồi, cô ấy đã muốn nói với Tần Thanh Man rằng cha mẹ cô ấy không cho phép cô ấy qua lại với Tề Vệ Anh, hoặc có lẽ là những bức thư mà Tề Vệ Anh gửi cho cô ấy đều đã bị cha mẹ âm thầm giấu đi, hoặc bởi vì Tề Vệ Anh gặp khó khăn, không muốn liên lụy đến cô ấy, thế nên anh ta mới không liên lạc với cô ấy.
Có lẽ, có lẽ, tất cả đều là có lẽ.
Nhiều trong số đó đều là cái cớ mà cô ấy đưa ra cho việc Tề Vệ Anh không liên lạc với mình, đều do chính bản thân cô ấy chủ động tìm lý do, thế nên những lý do đó là thật, hay căn bản là Tề Vệ Anh thật sự đã quên cô ấy rồi.
Hoàng Uyển Thanh năm nay đã hai mươi bốn tuổi.
Con gái hai mươi bốn tuổi ở thời đại này mà nói đã được coi là gái lỡ thì, cô ấy vì chờ đợi Tề Vệ Anh mà ngoan cố từ chối những chàng trai chủ động đối xử tốt với mình, cũng từ chối những buổi xem mắt mà cha mẹ sắp xếp cho, cuối cùng tự biến bản thân thành gái lỡ thì.
Mặc dù vậy, cô ấy cũng không chờ được tin tức từ Tề Vệ Anh.
Tề Vệ Anh lớn hơn cô ấy một tuổi, nay đã hai mươi lăm, tuổi này đừng nói là kết hôn, có thể anh ta đã làm cha của mấy đứa bé rồi.
Hoàng Uyển Thanh nghĩ đến đây, cô ấy do dự, rồi nghi ngờ.
Có đáng không?
Hoàng Uyển Thanh cũng không biết có đáng hay không, dù sao cô ấy đã về quê và đến nơi này, thế nên cô ấy phải sống một cuộc sống cho bản thân.
Đến buổi tối, Vệ Lăng thông báo một tin tức bất ngờ.
Ngày mai hắn sẽ cùng Tần Thanh Man lên núi vài ngày, Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở sẽ phụ trách ở nhà trông nhà, chăm sóc lẫn nhau, nếu có việc gì thì phải đi tìm quân nhân trực ban, bởi vì có tai nạn ngoài ý muốn xảy ra trong dịp Tết, các quân nhân trực ban vẫn chưa rời khỏi.
Trong đồn vô cùng an toàn.
Lúc Hoàng Uyển Thanh nghe tin này, cô ấy cũng không nghĩ nhiều, dù sao chuyện này có liên quan đến Vệ Lăng, có nghĩa là cô ấy không thể không nghe theo.
Sở Sở vốn muốn hỏi hai người lên núi để làm gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Lăng, cậu cũng không dám hỏi nhiều.
Hai người trong nhà không dám hỏi, nhưng Tần Thanh Man lại đỏ mặt.
Bởi vì cô biết là chuyện gì.
Tần Thanh Man vốn còn tưởng rằng nhanh nhất phải một tháng nữa Vệ Lăng mới sắp xếp xong, không ngờ mới có nửa tháng hắn đã làm thỏa đáng, còn thông báo với cả nhà, đương nhiên vào lúc này cô không thể phản đối.
Cô không chỉ không thể phản đối, mà còn rất mong chờ và khẩn trương.
Buổi tối, Tần Thanh Man tản bộ nói chuyện mới Hoàng Uyển Thanh một lúc.
Hoàng Uyển Thanh đã ở nhà họ Tần khá lâu, mỗi ngày về nhà cô ấy đều đi theo Tần Thanh Man để giúp đỡ, cô ấy biết nhà chứa lương thực ở đâu, biết nấm và rau phơi khô đặt ở đâu, nếu như thật sự tìm không ra còn có Sở Sở chỉ dẫn.
Sau khi trò chuyện với Hoàng Uyển Thanh xong, thấy Sở Sở có hơi chán nản nên cô chỉ có thể chơi với đứa nhỏ một lúc.
Trong trường hợp này, cô thật sự không thể dẫn theo Sở Sở lên núi, thế nên cô chỉ có thể cố gắng an ủi cậu bé, đồng thời hứa với cậu bé cô sẽ về nhà sớm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận