Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 227 - Gậy đánh hươu bào, muôi múc cá 3




"Được, vậy bọn em đi xem xem?"
Tần Thanh Man đối với quân doanh cũng vô cùng tò mò, hôm qua đi cùng Hoàng Uyển Thanh vẫn luôn bận việc chính, nên cũng không để tâm đến việc thăm sư bộ mà Vệ Lăng làm việc.
"Chúng ta đi sư bộ dạo một vòng, sau đó dọc theo dòng sông dưới chân núi đi về, lòng sông sớm đã đóng băng rồi, chúng ta có thể đào một chút băng về là đèn băng." Vệ Lăng lấy cảm hứng từ việc người tuyết biến thành tượng băng mà nói ra lời này.
Trời đông giá lạnh, treo đèn băng ở bên ngoài nhà là thích hợp nhất, về sau hắn ở sư bộ có thể nhìn thấy đèn băng nhà mình.
"Tốt quá rồi, em muốn làm đèn băng." Sở Sở lao tới ôm lấy đùi Vệ Lăng.
Vệ Lăng sờ sờ đỉnh đầu đứa nhỏ, nhìn về phía Tần Thanh Man.
Trời đất bao la, vợ ta là lớn nhất, đương nhiên phải lấy ý của vợ làm chuẩn mực rồi.
"A Lăng, nhà cô út có xe trượt tuyết, lát nữa em đi mượn, lúc trở về không chỉ có thể chở được băng, mà còn có thể thử một chút xem có múc được cá hay không nữa." Mi mày Tần Thanh Man đều cong cả lên.
Cô nhớ rõ ở hiện đại từng nghe thấy mấy người già nói qua vùng đất Đông Bắc rộng lớn giàu tài nguyên, là vùng đất trù phú.
Gậy đánh hươu bào, muôi múc cá.
Có Vệ Lăng bên cạnh, cô muốn thử xem có thể múc được cá hay không.
Nghe nói nước càng lạnh, cá nuôi ra sẽ càng tươi non, cô đã không đợi kịp muốn ăn cá Tuyết Hương nước lạnh chính tông rồi.
Ánh mắt Tần Thanh Man nhìn về Vệ Lăng tràn đầy mong chờ.
Nếu như không có Vệ Lăng, cô chắc chắn sẽ không mong chờ phần mỹ thực này, bởi vì bằng cái cơ thể bé nhỏ này, đừng nói là đục băng múc cá, chỉ sử dụng xe trượt tuyết thôi cũng đã là quá sức rồi, nhưng bây giờ có Vệ Lăng, có một Vệ Lăng chỉ dùng một quyền là đánh chết lợn rừng, Tần Thanh Man cái gì cũng dám nghĩ tới.
Đối với yêu cầu của vợ, Vệ Lăng còn có thể nói được cái gì nữa, đương nhiên là phải thoả mãn rồi, "Được."
"Tốt quá rồi, chúng ta mau chóng ăn sáng rồi ra ngoài thôi." Vui vẻ nhất đương nhiên là Sở Sở, bất kể là ngồi xe trượt tuyết hay là đi đục băng, múc cá, đối với cậu mà nói đều là chơi cả, lại còn có hai người lớn cùng chơi với cậu nữa.
"Sở Sở, đi sửa soạn một chút đi, hôm nay ra ngoài lâu, chúng ta phải mặc quần áo giữ nhiệt nhất."
Tần Thanh Man nhìn đứa nhỏ thực sự là vui mừng quá mức, dứt khoát sắp xếp chút việc cho cậu bé làm, nếu không cô chắc chắn sẽ phải nhận "liên hoàn thúc giục".
"Vâng, em đi ngay đây " Sở Sở kéo lấy tay Vệ Lăng đi về phòng ngủ.
Dáng người cậu bé nhỏ, lên giường đều phải có ghế đỡ, càng đừng nói là lôi cái rương, đương nhiên phải cần Vệ Lăng chân dài nhất nhà đến hỗ trợ rồi.
Vệ Lăng nhìn Tần Thanh Man một cái.
"A Lăng, anh đi giúp Sở Sở nhìn xem, em nấu cháo, rồi tùy tiện xào chút đồ ăn là được, không cần hỗ trợ đâu." Tần Thanh Man biết Vệ Lăng quan tâm muốn giúp đỡ mình, nhưng cô không tính làm bữa sáng quá phức tạp.
"Được."
Lúc này Vệ Lăng mới thuận theo bước chân của Sở Sở.
Đừng thấy đứa nhỏ lúc trước kéo hắn đi, chỉ cần hắn không muốn đi, với tốc độ cùng bước chân kia tuyệt đối chỉ giống như kiến bò thôi.
Nhìn thấy Vệ Lăng như vậy, Tần Thanh Man trong lòng vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.
May mắn chồng nhà cô không phải người đàn ông mang chủ nghĩa gia trưởng.
Bữa sáng nhà Tần Thanh Man cũng không ăn sớm hơn bao nhiêu so với những nhà khác trong đồn, vừa ăn xong, cả đồn Kháo Sơn cũng trở nên náo nhiệt.
Tuy nói mùa đông các thôn dân không có việc gì để làm, cũng lạnh nữa, nhưng mùa đông cũng có cách sống của mùa đông.
Tránh rét tránh đến cũng kha khá rồi, lại sắp hết năm, nghĩ tới có khả năng sẽ lên núi săn bắt, mấy ngày nay đàn ông cường tráng khoẻ mạnh trong các hộ gia đình đều sẽ đi ra ngoài rèn luyện một chút, cho nên, lúc cả nhà Tần Thanh Man ra cửa, trong đồn cũng lần lượt xuất hiện dòng người.
Ánh mặt trời chói chang, từng người trên tay đều cầm theo dụng cụ trượt băng đơn giản.
Có băng ghế thấp, có ván gỗ trơn nhẵn, những gia đình điều kiện tốt cư nhiên còn cầm theo lốp xe cao su mong mỏng.
Những thứ này đều là những thú vui giản đơn của người Đông Bắc vào mùa đông, không cần bãi trượt tuyết, khu vực nông thôn khắp nơi đều là dốc núi, tùy tiện leo lên sườn núi là có thể chơi ra được cái vui thuần túy nhất của trượt băng.
Trẻ con không sợ lạnh cũng khoác hết những quần áo có khả năng giữ ấm lên người rồi ra ngoài theo.
"Thanh Man, các cháu đây là muốn đi đâu? Muốn cùng bọn họ ra sau núi trượt băng sao?" Tần Thanh Man đang muốn đi đến nhà cô út Tần Hương mượn xe trượt tuyết thì gặp được Tần Hương đang đứng ở ngoài cổng, bởi vì lần trước được Tần Thanh Man tặng miếng thịt kia nên Tần Hương đối với Tần Thanh Man thêm phần nhiệt tình, cũng nhiều thêm thân tình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận