Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 988 -




Từ khi Chu Kinh Quốc lên làm lãnh đạo ủy ban cách mạng huyện, Bạch Thành của bọn họ đã tiếp nhận mấy nhân viên được điều xuống cơ sở từ Thủ đô hoặc là từ nơi khác gửi tới.
Những người này có thể là binh lính, quản lý cơ quan nhà nước, giáo sư vân vân...
Mà bọn họ tới đây, cũng vì bị ủy ban cách mạng chụp cho cái mũ, đều từ huy hoàng rực rỡ mà lao xuống nhếch nhác ảm đạm.
Nếu như điều xuống nơi khác, những người ở độ tuổi không nhỏ này chắc chắn sẽ khó mà chịu đựng mấy năm, nhưng vì điều xuống Bạch Thành, bọn họ đều phải chịu sự sắp xếp thỏa đáng, mặt ngoài chắc chắn không có sự giúp đỡ, nhưng chắc chắn vẫn phải "chăm sóc" âm thầm.
Điểm thanh niên tri thức ở đồn Kháo Sơn luôn trống không nay cũng đã được sử dụng rồi.
Một nhóm nhân viên từ Thủ Đô được điều xuống đồn Kháo Sơn.
Bọn họ đến đã giúp việc mà Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương ấm ủ đã lâu trở thành hiện thực, đó là bộ giáo dục huyện đã phê chuẩn đồng ý cho việc xây trường học.
Chỉ là xây trường tiểu học mà thôi, nhưng cũng khiến người trong đồn Kháo Sơn vui mừng rất lâu.
Ở đây có trường tiểu học, thì bọn trẻ cũng không cần phải lên trấn đi học nữa, những đứa trẻ được tiếp thu giáo dục cũng ngày càng nhiều, đồn Kháo Sơn xây trường học, không chỉ thuận tiện cho trẻ con ở đồn Kháo Sơn, mà còn thuận tiện cho những đứa trẻ ở những nơi gần với đồn Kháo Sơn.
Khu dành cho người nhà trong sư đoàn bắt đầu xây dựng thì cũng là lúc xây trường học ở đồn Kháo Sơn.
Trước khi trường tiểu học được xây xong, năm nay Sở Sở vẫn phải lên trấn đi học, dù sao thì việc thi công xây dựng cũng cần thời gian, không thể làm cái là xong ngay được.
Cuối tuần này nhà họ Tần rất đông vui, ba người Đỗ Hoành Nghị cũng đến nhà.
Bọn họ không chỉ mang xe tới, mà còn mang thêm không ít thịt và lương thực, Vệ Lăng không có ở đây, bọn họ lại càng phải giúp đỡ chăm sóc nhà họ Tần, đương nhiên hôm nay bọn họ tới đây cũng là để xin bữa cơm.
Kết quả vừa vào đến nhà đã thấy một hình ảnh sục sôi ngất trời.
Thời tiết đã ấm áp lên, cả vùng đã bước vào mùa xuân, trong nhà cũng không cần phải đốt lò ngày đêm nữa, quần áo trên người cũng giảm đi không ít, giết ngỗng cũng vì tiện xử lý nên mọi người đều tập trung ở trong sân.
Tần Thanh Man ngồi trên băng ghế gần cửa phòng khách chỉ huy hai người bên giếng nước.
Sở Sở thì mang theo sói con tung tăng chơi đùa ở trong sân.
Sau khi xuân đến, hai con dê vẫn luôn được nuôi ở nhà bọn họ đã trả về Đại đội, bây giờ trong nhà chỉ nuôi hai con ngỗng.
"Anh Đỗ, Anh Viên, anh Tả!"
Sói con nhìn thấy ba người Đỗ Hoành Nghị đến trước tiên, lập tức đạp Sở Sở một đạp, Sở Sở quay đầu lại đã nhìn thấy ba người Đỗ Hoành Nghị, lập tức vui vẻ chạy về phía đám người bọn họ.
Nói ra thì lâu lắm rồi cậu chưa gặp Vệ Lăng, cũng đã lâu lắm rồi chưa được gặp nhóm người Đỗ Hoành Nghị.
"Ôi chao, Sở Sở của chúng ta không chỉ cao lên, mà còn lên cân nữa."
Đỗ Hoành Nghị đứng đầu tiên, đưa túi bột mì đang cầm trong tay cho Viên Hướng Dương, cúi người xuống bế Sở Sở đang lao tới lên.
Lúc bế lên anh ấy mới nhận ra sau khi mặc ít quần áo hơn, Sở Sở còn nặng hơn cái lúc mặc đống quần áo dày cộp.
"Anh Đỗ, em đã lớn hơn một tuổi rồi, đương nhiên phải cao lên, nặng lên, anh không bế được em thì thả em xuống đi."
Sở Sở được Tần Thanh Man nuôi lớn, mồm mép cũng bắt đầu trở nên lợi hại.
"Mọi người nhìn đi này, cái miệng nhỏ của Sở Sở cũng lợi hại phết nhỉ."
Đỗ Hoành Nghị không thả Sở Sở xuống, mà còn bế Sở Sở lên trên cổ mình.
Một người đàn ông cao to như anh ấy, sao lại không bế được Sở Sở mới tăng thêm chút thịt, đây không phải là đánh mất thể diện của người làm lính hay sao?
"Hoành Nghị, sao các anh mang lắm đồ đến thế, nhanh vào trong nhà đi, lát tôi hầm ngỗng cho mọi người thưởng thức." Tần Thanh Man cũng không khách sáo với đám Đỗ Hoành Nghị xách đầy đồ tới, mời bọn họ vào nhà.
"Em dâu, bọn anh thèm cơm cô nấu, nếu không thì được nghỉ phép cũng chẳng đến đây quấy rầy."
Đỗ Hoành Nghị giải thích với Tần Thanh Man, cũng đưa mắt nhìn Trần Cảnh mà mình chưa gặp bao giờ.
Đều là đàn ông với nhau, vừa nhìn đã có thể nhận ra Trần Cảnh có ý với Hoàng Uyển Thanh, mà nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Hoàng Uyển Thanh cũng đã rõ đây không phải tình cảm đơn phương.
Đỗ Hoành Nghị và Tả Cao Bằng chưa từng gặp Trần Cảnh, bọn họ quen biết Hoàng Uyển Thanh cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh cho phép một người đàn ông đến gần mình như vậy.
Vệ Lăng nhận Hoàng Uyển Thanh là em gái, cô ấy cũng là em gái của ba người bọn họ.
"Anh Đỗ, anh Viên, anh Tả, đây là Trần Cảnh, người của đồn công an huyện."
Đối diện với ánh mắt dò xét của nhóm người Đỗ Hoành Nghị, Hoàng Uyển Thanh chủ đứng đứng ra giới thiệu Trần Cảnh với mấy người.
Lúc này nhóm người Đỗ Hoành Nghị đã mang những đồ xách trong tay để vào nhà họ Tần, sau đó lại đứng trước mặt Trần Cảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận